Cuối Con Đường - Khánh Như

Chương 17




- Thì sao? Tôi đâu có trách nhiệm phải như sạn món đồ này của cậu?

- … - Cô ta im lặng, sau đó lại hít mạnh một hơi như lấy can đảm, ngước mặt lên nhìn Chí Kiên.

- Tớ… Tớ thích cậu, cậu làm bạn trai tớ nhé? - Chí Kiên nhướng mày lên.

- Nhưng tôi có người yêu rồi, xin lỗi. - Nói xong Chí Kiên quay về chỗ, còn cô ta thì dậm mạnh chân xuống đất. Không nói thêm gì mà chạy đi.

Chí Kiên mặc dù có tồi tệ, đào hoa đến mấy thì vẫn sẽ không bao giờ bắt cá hai tay. Huống chi là phải bỏ người yêu hoa khôi đi yêu người như cô ta.

Hàng Lâm lén nhìn Chí Kiên, cậu đã từng gặp qua người yêu của Chí Kiên. Cô ấy là người dịu dàng nhưng lại toát lên thần thái không ai có được. Đẹp tựa thiên thần, cô ấy đứng là mẫu người mà bao người thèm muốn. Nhưng lại tiếc thay, cô ta lại yêu Chí Kiên, người chỉ yêu cô ta qua đường, chưa từng có chút tình cảm hay rung động nào.

- Cậu có thích Mộc Liên thật lòng không? - Hàng Lâm quay sang nhìn anh, ánh mắt như đang nhìn thấu hồng trần.

- Cậu chơi với tớ lâu như thế, còn không biết là tớ có thích cô ta thật lòng không hay sao? - Chí Kiên cười khẩy, anh đương nhiên là không rồi, cậu còn phải hỏi nữa hay sao?

- Tớ khuyên cậu, Mộc Liên là người con gái tốt. Cậu cũng đừng có suốt ngày đi trêu đùa tình cảm của người khác, nếu cậu là họ, cậu cũng không thấy vui vẻ gì đâu. - Hàng Lâm cũng không hiểu lí do vì sao lại đi khuyên ngừoi mình thích đi thích người khác, nhưng vào thời điểm này, cậu nghĩ đây là điều đúng đắn.

- Hàng Lâm, cậu không cần phải dạy tớ. Tớ yêu ai, thích ai là quyền của tớ. - Chí Kiên cau mày, trước giờ Hàng Lâm chưa từng xem vào những chuyện tình cảm của anh.

- Tớ chỉ muốn tốt cho cậu, nếu cậu không thích, tớ sẽ không nói nữa. - Hàng Lâm quay mặt đi nhìn về cửa sổ.

Hàng Lâm đáng ra phải nói là anh chia tay người yêu để cậu có cơ hội, nhưng cậu lại không làm thế. Cũng không biết lí do vì sao, chỉ biết rằng cậu không muốn Mộc Liên buồn. Cậu là người tốt, tuy nhiên Hàng Lâm không muốn tốt theo kiểu đó một chút nào.



Trong giờ học, cậu không tập trung nổi vào bài giảng của giáo viên, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những chiếc lá đung đưa theo gió, những chú chim bay trên bầu trời xanh kia. Đã từng có lúc cậu ước mình là những chú chim, được tự do bay lượn, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Cũng ước mình là bướm, sống đúng 4 tuần hè, đối với cậu, sống lâu chỉ làm cậu thêm phiền muộn, tiêu cực.

Tiếng chuông ra về cũng vang lên, Hàng Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chân ra cửa. Chí Kiên lại như anh hơn cậu một bước, đứng chắn trước mặt cậu. Chí Kiên luôn hơn cậu về tất cả mọi thứ, đến chiều cao ông trời cũng thiên vị, khi vẫn còn là học sinh cấp 2, Chí Kiên đã cao 1m7. Đến khi lên cấp 3, chiều cao của anh lại tăng một cách chống mặt, hiện tại anh cũng đã cao gần 1m9. Cậu chỉ mãi ở 1m6, ông trời đúng là biết cách trêu ngươi.

- Cậu lại định đi thư viện hả? Hay hôm nay đừng đi có được không, tớ muốn bao cậu đi ăn.

- Tớ không đi thư viện, hôm nay còn phải đón Tuyết Nhi. - Hàng Lâm lảng sang một bên.

- Từ từ đã, chưa nói xong cậu lại tính chuồn rồi. Tớ mời cả hai anh em cậu, để tớ chở cậu đi đón con bé luôn nhé?

- … Ừ được. - Hàng Lâm bất đắc dĩ phải đồng ý.

Hai người đi được nửa đoạn đường thì cậu dường như nhớ ra gì đó. Liền mở ngăn kéo cặp ra mà tìm kiếm, cuối cùng lấy ra một hộp quà xanh da trời nịnh mắt. Đưa sang cho Chí Kiên.

- Qu…quà tớ làm đây, cậu cứ từ từ ăn, thèm thì nói tớ tớ làm cho ăn. - Hàng Lâm ngượng ngùng lảng tránh đi ánh mắt nhìn chăm chăm vào cậu kia.

- Quà của Hàng Lâm thì chắc chắn tớ sẽ ăn thật ngon, cảm ơn Lâm Lâm nhé.

Hàng Lâm ậm ờ cho qua chuyện, hai người tiếp tục đi đến cổng trường. Ai trong khuôn viên đều nhìn hai người, họ là chủ đề bàn tán trong trường. Phải nói là hình với bóng, Hàng Lâm là cái đuôi của Chí Kiên, cái đuôi mà anh hết mực cưng chiều. Chí Kiên có rất nhiều mối quan hệ, nhưng thái độ ân cần, dịu dàng kia chỉ dành riêng cho duy nhất Hàng Lâm mà thôi. Đối với những người khác thì luôn giữ cái bộ mặt lạnh lùng, láo toét.

Ra đến xe, nhìn chiếc BMW ở trước mặt, Hàng Lâm cậu thầm ghen tị. Gia đình cậu cũng thuộc dạng khá giả, có của ăn, của để. Nhưng từ nhỏ đến lớn, kinh tế của hai anh em cậu điều phụ thuộc vào bà nội, còn bố mẹ thì lo mua sắm, cổ phiếu mà quên mất việc làm vợ làm chồng, làm cha làm mẹ.

Bố mẹ cậu có 10 chiếc xe hơi, nhưng cậu và em gái chỉ được ngồi trên chiếc xe cũ từ ông nội để lại. Mang tiếng là con nhà giàu, gia đình hạnh phúc, nhưng người ngoài nào biết được đó chỉ là màn kịch mà gia đình cậu tạo lên.