Anh không còn đẹp nữa rồi đúng không? Anh thấy mình xấu mà huhu. - Nhìn mình trong chiếc gương nhỏ luôn được cậu đem theo bên mình mà khóc òa.
Thi Nhân bên cạnh thấy cậu như thế thì bật cười, lần đầu tiên Thi Nhân thấy được mặt đáng yêu này của Hàng Lâm đó. Hàng Lâm trong trong mắt Thi Nhân là người lãnh đạm ít nói, và là một lãnh đạo tài ba. Nhưng khi tiếp xúc đủ lâu, Hàng Lâm sẽ thể hiện ra những mặt đáng yêu của bản thân trong vô thức.
- Anh à, anh đáng yêu thật đấy.
- Aiss, anh biết mình đáng yêu rồi em đừng khen nữa. Nhưng hôm nay David cậu ta không mua sữa cho em nữa sao? - Nhìn trên bàn ăn, vẫn không thấy cái hộp sữa dâu nữa. Cái ngày mà David trúng lưới tình của Thi Nhân, hắn đã không ngại với mọi người mà ngày nào cũng xuống đưa cho Thi Nhân một hộp sữa dâu.
- Anh ấy... chắc tán được em rồi chán ấy mà... Em quen rồi. - Thi Nhân đang vui vẻ, nghe câu hỏi của cậu thì ngay lập tức tắt ngúm nụ cười. Người tán em không thiếu, em cũng đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng em yêu càng nhiều khi kết thúc mọi đau khổ chỉ một mình Thi Nhân mang.
Thi Nhân em dường như đã quá quen, em cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào con người tài giỏi kia. Nếu hắn ngỏ lời chấm dứt, em cũng không ngại mà chấp thuận, đúng ý hắn.
- ... Anh đã khuyên em từ trước rồi, không nên lún sâu vào cậu ta quá nhiều. Là bạn thân của David, nhưng anh cũng không muốn gương mặt xinh đẹp của em rơi hai hàng nước mắt đâu nhé. - Hàng Lâm cũng chẳng lạ gì cái tính trăng hoa của David, từ khi quen hắn Hàng Lâm chưa từng thấy hắn yêu ai thật lòng bao giờ.
Hàng Lâm cậu cũng đã nhiều lần can ngăn, nhưng cái tính đó, ai mà đổi ngay được? Với cái tôi cao và cái tính ngang ngượng ương bướng của hắn, cậu cũng cạn lời.
- Em cảm ơn vì lười khuyên của anh, nhưng mà em vẫn muốn thử một lần... - Vừa dứt câu, cánh cửa bật mở ra, là David. Dường như đã thấy hai người cậu, hắn nhanh chân tiến lại.
- Thi Nhân, xin lỗi em, hôm nay anh có nhiều tài liệu cần xử lý quá nên hơi tới trễ. Cái này bù cho em. - Nói xong hắn đưa ra một bịch đồ ăn to đến trước mặt hai người.
- Mua cái gì mà lắm thế? Cậu tính cho Thi Nhân thành heo chắc? - Hàng Lâm liếc lên nhìn David.
- Đúng rồi ạ... với lại anh đâu có cần ngày nào cũng phải tố đây, anh nói có nhiều tài liệu mà. - Thi Nhân đẩy ngược bịch đồ ăn vặt trước mắt lại cho David.
- Có sao? Người yêu anh, anh không gặp em chẳng lẽ anh gặp Hàng Lâm à? - David vừa nói vừa liếc mắt sang Hàng Lâm.
- Ý gì đây hả?
- Không có, Hàng Lâm đại nhân tôi không dám đắc tội! - Thấy con người đang xù lông nhím kia, David liền lên tiếng dỗ dành, vuốt ve.
Hàng Lâm chỉ hừ một cái, lấy cuốn sách để trên bàn rồi bước đi sang chỗ khác chừa lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ. Bấm thang máy lên sân thượng.
Sân thượng của công ty là nơi ít người tới nhất, nếu có tới cũng chỉ là hút thuốc mà thôi. Thế nên nơi đây là nơi phù hợp nhất sau mấy tiếng cắm mặt vào công việc để thư giãn của cậu. Lật trang cậu đang đọc dang dở ra...
Cuốn sách cậu đã đọc đi đọc lại những hai lần, đơn giản là do nó có tình tiết và cốt truyện hay mà thôi. Nhân vật chính trong câu chuyện là một người xuyên không về quá khứ, sửa chửa lỗi lầm mà trước kia họ đã phạm phải với thanh mai trúc mã của mình. Sau đó lại có một kết thúc có hậu, mặc dù cái một là cậu đã đọc qua không ít, nhưng có vẻ là do cách dẫn dắt của tác giả cuốn hút...
- Anh Lâm? Anh ở trên này sao? - Tuyết Nhi từ đằng sau vỗ vai cậu.
- Tuyết Nhi? Sao em lại lên đây?
- E...em lên đây hóng gió, phòng làm việc ngột ngạt quá... Còn anh lên đây là để đọc truyện sao? - Tuyết Nhi lắp bắp, ngồi xuống cạnh cậu.
- Ừm.
- À còn chuyện này em tính khi về nhà sẽ nói với anh, mà sẵn tiện anh đang ở đây nên em nói luôn. Anh với Chí Kiên làm thân lại rồi hả?
- Tuyết Nhi à, từ khi nào em đã hỗn như thế rồi vậy hả? Phải gọi là anh chứ sao lại gọi trống không như thế? Với lại bọn anh cũng đã cùng nhau nói chuyện lại rồi, thấy không có chuyện gì to tác nên chơi lại thôi. - Hàng Lâm cốc đầu Tuyết Nhi một cái.