Gia đình nhà họ Phạm vốn không có chút tiếng tăm gì, cũng chỉ là kinh doanh bình thường, có dư dã một ít1
Gia đình họ có hai đứa con gái, cô chị theo nghiệp của gia đình nên rất được trọng dụng, còn cô em thì là hoạ sĩ, không có gì quá nổi bật
Vì muốn nâng cao danh tiến, Phạm Chính Uy đã hứa hẹn gã con gái của mình cho tam thiếu gia nhà họ Vũ, ai mà chẳng biết tên ấy từ khi 9 tuổi đã gặp trấn thương ảnh hưởng đến thần kinh, dù đã 26 tuổi nhưng lúc nào cũng như là một đứa con nít1
Phạm Chính Uy muốn gã con gái lớn đi để cô được hưởng vinh hoa phú quý nào ngờ cô lại không chịu, đã vậy hiện tại còn đang mang thai con của bạn trai
Vì không muốn thất hứa, ông đành phải gã cô con út đi, gã con gái lớn đi còn mong được hưởng lây chứ đứa con út này thực sự ông không có bất cứ gì là hi vọng, từ khi nó chọn con đường vẽ vời là ông đã không xem nó là con rồi1
Trong căn nhà mọi người đang tranh cãi căn thẳng
" Ba à, con không cưới tam thiếu gia nhà họ Vũ kia đâu, con không yêu anh ta đã vậy đầu óc anh ta còn không.... không bình thường nữa "
Tuyết Ly tức giận, gương mặt cô lúc này đã đầm đìa nước mắt, rốt cuộc ông xem cô là gì, từ khi cô thi đỗ vào đại học đến giờ ông chưa một lần quan tâm đến cô, tiền học cũng là cô tự thân vận động mà có
Ông lấy quyền gì bắt cô đi lấy một kẻ mà cô không yêu, từ khi còn nhỏ đến giờ cô chưa từng có ý xem thường ai, nhưng cứ nghĩ đến việc cả đời sau này cô phải ở bên một người đã không đem lại hạnh phúc cho cô, còn bắt cô phải chăm sóc, thật sự không công bằng
" Mày...mày im đi, tao nói cho mày biết, mày không muốn thì cũng phải cưới"1
Phạm Chính Uy vừa nói, ông ta vừa ôm lấy ngực của bản thân khiến bà Hoa - vợ ông vô cùng lo sợ1
Sợ ông ấy vì quá giận mà phát bệnh, bà chạy đến đỡ lấy ông ngồi xuống ghế, từ từ vuốt ngực để ông bình tĩnh
" Tuyết Ly à, ngoan đừng cãi nữa, ba mà giận quá lại xảy ra chuyện"
Bà Hoa nhỏ nhẹ khuyên bảo con gái, đối với bà ai cũng là con bà đều thương yêu như nhau
Biết là chồng mình sai nhưng bà thực sự rất lo cho sức khoẻ ông
Tuyết Ly đưa gương mặt uất ức nhìn mẹ, người duy nhất yêu thương cô trong căn nhà này cũng không hề bênh vực cô. Đương nhiên bản thân cô thừa biết ông ta chỉ là đang giả vờ để cô nhượng bộ mà thôi1
Tuyết Ly quay sang nhìn Tuyết Lan - chị gái của cô, cô ta đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa xem kịch hay, vừa thấy Tuyết Ly nhìn mình, cô ta liền liếc mắt cười khinh, tay đặt ở ngay chiếc bụng phẳng lì
" Nhìn cái gì, mày không thấy tao đang có bầu hả? Tam thiếu gia kia ngốc chứ người nhà của hắn không ngốc, mà mày xem từ trước đến giờ có làm được gì phụ giúp được gia đình đâu, toàn ăn bám là giỏi, nay ba có lòng tốt gã mày vào nhà giàu có, còn ở đó mà than khóc"1
Cô ta không biết ngượng mà nói một tràn dài lăn nhục cô, Tuyết Ly phải khổ sở như bây giờ chẳng phải do cô ta mà ra1
" Chị mày nói đúng rồi đấy, mày xem cái nghề hoạ sĩ kia kiếm được bao nhiêu tiền, tốt nhất là mày nên an phận mà cưới tam thiếu nếu không tao sẽ khiến cuộc đời sau này của mày thêm phần trắc trở"1
Phạm Chính Uy chỉ tay về phía cô, những lời nói này của ông không phải là nói suông
Cô chỉ là một hoạ sĩ quèn không có tên tuổi, việc gây khó dễ không phải là chuyện khó khăn
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bà Hoa chạy đến bên cạnh Tuyết Ly động viên cô " Tuyết Ly à, đừng cãi lời ba con nữa, con cứ chấp nhận đi, tình cảm vợ chồng sau này có thể bù đắp được mà "1
" Mẹ à, anh ta... anh ta là một tên thiểu năng, bì đắp bằng cách nào?"1
" Tuyết Ly...."
Bà Hoa thực sự không cãi được những lời này của cô, một người thiểu năng sao có thể đem đến hạnh phúc cho đứa con tội nghiệp này của bà chứ
Nhưng nếu cô tiếp tục cãi lời, chỉ sợ chồng bà sẽ gây khó dễ cho cô về sau
Nhìn gương mặt khổ sợ của mẹ mà thực sự Tuyết Ly có chút không đành lòng, cô hiểu bà đang lo chuyện gì, bà đã già rồi không thể cứ mãi khổ sở vì chồng con mãi được
" Được rồi, cưới là được chứ gì"
Tuyết Ly nhàn nhạt nói, đối với cô cuộc hôn nhân này chẳng có tí gì là quan trọng cả, cùng lắm là kết hôn vài năm rồi viện cớ để ly hôn thôi . Ngôn Tình Ngược
Đây sẽ là lần cuối cùng cô chấp nhận những yêu cầu vô lí từ cha cô. Chuyện cô đồng ý không phải vì sợ lời uy hiếp của ông ta mà cô sợ nhìn mẹ mình vì mình mà đau khổ
Cô muốn quảng đời sau này của bà phải thật hạnh phúc, bà đã vất vả vì gia đình này quá nhiều rồi
Tuyết Ly sau khi đồng ý xong cũng lẳng lặng mà rời đi1