" Cho nên là hôm nay anh đi gặp cô ta. Sau đó cô ta nói với anh là đã mang trong người giọt máu của anh sao?"_cô hỏi.
" Hôm nay anh hẹn Kim Nguyên ra là muốn chia tay cô ấy. Anh thực sự không ngờ cô ấy lại có thai. Anh…"
Anh cảm thấy rất tồi tệ, cảm giác vô cùng tội lỗi với cô. Anh biết dù cho mình có nói ngàn lời xin lỗi cô cũng vô ích.
Cô như chết lặng một hồi lâu. Cô còn tưởng mọi khó khăn đã qua, đã thật sự kết thúc rồi, cô và anh có thể sống hạnh phúc bên nhau chứ. Nhưng không ngờ, chỉ là cô tưởng tượng.
Kim Nguyên có thai rồi, vậy còn con của cô thì sao? Cả hai đứa trẻ đều cần phải có cha mà. Bây giờ cô có nên nói là mình cũng đang có thai không?
Cô đứng đó mặc cho anh níu kéo, từ một người vô hồn không còn chút cảm xúc, tự dưng nước mắt cô rơi, cô không muốn khóc nhưng nước mắt vô thức rơi. Người mà mình yêu thương lại đi làm cô gái khác có thai, cô không tin và cũng không thể chấp nhận được.
" Vậy sau đó không chia tay nữa đúng chứ?"_cô thất vọng hỏi.
Cô phủ tay anh ra, đứng cách xa anh, giữ khoảng cách. Anh cũng hiểu là mình khiến cô không vui, nhưng thật sự anh không muốn chuyện đó xảy ra. Lỗi lầm trong quá khứ của anh, bây giờ làm sao để sửa chữa.
" Sau đó anh đuổi cô ấy về. Bây giờ anh không biết nên làm gì nữa. Đứa bé là vô tội."
" Đúng vậy. Anh nói rất đúng. Đứa bé là vô tội, vậy bây giờ anh nên là chịu trách nhiệm với cô ấy."
" Xin lỗi. Nhưng mà bây giờ anh không còn yêu Kim Nguyên nữa. Đúng là trước đây anh và cô ấy yêu nhau, nhưng bây giờ thì không, anh không còn chút tình cảm nào."
Tâm trạng của cô vô cùng rối bời, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt. Cô không ngờ Kim Nguyên vậy mà lại có thai, cô ta cao ngạo như vậy, bây giờ ông trời còn giúp cô ta có thêm đứa bé này.
Anh rời khỏi giường tiến sát lại bên cô, hai tay bấu vào vai cô, ánh mắt của anh hừng hực sự hối lỗi. Anh là đang muốn cầu xin sự tha thứ từ cô.
" Lúc anh và cô ta làm chuyện đó. Anh không nghĩ đến ngày hôm nay đúng chứ?"_cô hỏi.
" Lúc đó anh…anh…"_thật ra anh muốn nói lúc làm chuyện đó anh không có chút cảm xúc nào.
" Tồi. Anh tồi lắm Huỳnh Thiên Minh. Em nghĩ là anh trăng hoa, nhưng không nghĩ với ai anh cũng có thể ngủ cùng được."
Anh vội mà ôm cô vào lòng, cô giận anh bao nhiêu thì nước mắt cũng rơi bấy nhiêu. Anh an ủi cô, thấy cô khóc như vậy anh rất đau lòng. Anh biết mình tồi, tồi tệ đến mức chính anh còn chán ghét bản thân mình.
" Anh xin lỗi. Em đừng khóc nữa. Tất cả là lỗi của anh. Anh không nên làm như vậy. Xin em đó, đừng rời xa anh được không?"
" Anh còn nhớ. Trước khi em chấp nhận anh, em đã nói gì với anh không?"
Huỳnh Thiên Minh cố gắng nhớ lại, nhưng rượu làm cho anh nhức đầu đến mức không suy nghĩ được gì nhiều.
" Em từng nói…em không muốn một ngày nào đó, anh quay sang nói với em. Là anh không nỡ rời xa cô ta."_cô nhắc lại.
" Anh nhớ chứ. Anh thật sự gặp Kim Nguyên là để chia tay. Nhưng bây giờ cô ấy có thai rồi. Em cho anh thêm thời gian được không? Anh sẽ cố gắng giải quyết chuyện này.".
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
" Quá đủ rồi. Anh nói với em, đợi khi Kim Nguyên về nước, anh và cô ta sẽ kết thúc. Em cũng đợi. Nhưng bây giờ kết quả sự chờ đợi của em là gì?"
Anh khụy xuống dưới chân cô giống như đang quỳ, nhưng tất cả điều đó chỉ làm cô thêm khinh bỉ anh. Người đàn ông mà cô yêu, trong mắt cô bây giờ hèn hạ vô cùng.
" Nhưng mà đứa bé đó là con của anh. Anh không thể tuyệt tình như vậy. Nó không có tội, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Không để bất cứ ai chịu thiệt hết."
" Em không ép anh bắt cô ta phải bỏ đứa bé. Nên anh không cần nói với em là nó có tội hay không. Bây giờ không còn quan trọng nữa. Nếu anh muốn em tác hợp cho hai người, em sẽ làm."
Thật ra đó là lời nói trong lúc cô nóng giận. Cô bây giờ cũng đang mang con của anh, lại là vợ hơp pháp của anh, nói sao cô vẫn có tư cách hơn.
" Không. Anh không đồng ý. Anh yêu em sao lại chấp nhận sự tác hợp của em được."
" Huỳnh Thiên Minh. Em mệt rồi. Em không muốn trong một mối quan hệ 3 người. Hơn nữa người thứ 3 lại mang thai con của anh. Em thua rồi đúng không?"
" Người không được yêu mới là người thua. Anh yêu em nhiều như vậy. Xin em đừng nói những lời đó. Cho anh 1 tuần, trong vòng 1 tuần anh sẽ cho em câu trả lời được không?"
Cô lui người về sau, bỏ mình anh ngồi khụy ở đó. Cô tự lấy tay mà gạt nước mắt cho mình. Cô biết mình phải mạnh mẽ lên mới làm chỗ dựa cho con được. Ba của nó hèn như vậy, nên mẹ nó phải cứng rắn.
" Em sẽ suy nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng ta. Trong thời gian này, chúng ta ngủ riêng đi."_nói rồi cô đóng cửa phòng đi ra.