Cưới Rồi Yêu

Chương 134: Tôi gặp bà, không có nghĩa là chúng ta còn cơ hội




" Con cứ tưởng nó sẽ phiền mẹ lắm, nên mới tới sớm để đón nó về nhà."

" Sao lại phiền chứ. Cháu của mẹ, mẹ thương nó không hết nữa là. Nhưng mà mẹ có chuyện muốn hỏi con một chút."

Cô uống một ngụm nước cam mà bà vừa pha cho cô, rồi nhấp giọng hỏi.

" Sao vậy mẹ?"

" Con thật sự không định nói về Thiên Thành cho nhà họ Huỳnh biết sao? Dù gì nó cũng là cháu của họ, hơn nữa bà thông gia rất muốn có cháu, bà ấy thương con như vậy mà."

Cô im lặng một hồi lâu, đúng là cô không muốn nói chuyện thằng bé cho Huỳnh Thiên Minh biết, nhưng bà của nó lại sẽ vô cùng yêu thương nó. Người mẹ chồng thương con dâu hơn cả con trai ruột, đời này chắc cô chỉ gặp mỗi bà.

" Con sẽ nói nhưng mà không phải bây giờ. Thiên Thành nó cũng không thể chấp nhận được việc quá nhiều người thân xuất hiện. Cứ từ từ thôi mẹ à."

" Mẹ có nghe con nói về Cố Tổng, người đàn ông giúp đỡ con suốt mấy năm qua đó. Nếu cậu ấy có thời gian, con đưa cậu ấy về nhà mình. Mẹ nấu một bữa cơm xem như cảm ơn nhé."

" Vâng mẹ. Con sẽ nói lại với anh ấy."

" Mẹ ơi."_Thiên Thành chạy lại ngã vào lòng cô.

Nó mãi mê chơi bây giờ mới nhận ra sự xuất hiện của cô.

" Sao vậy? Con ở với bà có vui không?"

" Mẹ ơi. Chúng ta sẽ gặp ba ở đâu chứ? Mẹ nói là con ngoan ba sẽ xuất hiện. Nhưng con đã rất ngoan mà. Sao mãi vẫn chưa có ba vậy ạ?"

" Ba rất bận, ba bận làm việc để lo cho mẹ và con. Nên chưa thể gặp chúng ta được."_cô nói.

Cô không biết mình sẽ phải nói dối thằng bé đến bao giờ nữa. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm như vậy. Cô cũng không muốn nó có ác cảm với ba, nên chưa bao giờ nói xấu về anh. Thằng bé chỉ biết là ba nó rất bận.

" Đúng rồi. Nếu có ai hỏi đó hỏi con mấy tuổi rồi. Con phải nói là 3 tuổi. Còn nữa, họ của con là gì. Cứ chọn đại một họ không phải họ Huỳnh."_cô căn dặn thằng bé.

" Sao vậy ạ? Con 4 tuổi tên là Huỳnh Thiên Thành mà."

" Không được nói như vậy. Bởi vì con nói như vậy người xấu sẽ tới bắt con đi đó. Nghe lời mẹ biết chưa."

Nó cũng không hiểu mẹ đang nói gì, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý. Cô thấy vậy cũng an tâm hơn, nhỡ có vô tình gặp Huỳnh Thiên Minh, cũng sẽ không bị bại lộ.

Mấy hôm nay cô cho Thiên Thành đi học một lớp ngắn hạn ở trường, dù gì cô cũng ở đây mấy tháng, cho thằng bé tiếp xúc với môi trường mới, bạn bè mới và cô cũng có thời gian để làm những chuyện khác.

Sáng hôm nay cô đưa nó đến lớp, cô chào tạm biệt thằng bé xong, định lên taxi về nhà thì khi quay lại đã thấy Huỳnh Thiên Minh án ngay cửa xe.

Thấy anh điều đầu tiên cô sợ nhất là anh phát hiện ra thằng bé ở đây. Sợ anh sẽ biết sự tồn tại của nó.

" Lên xe anh đưa em về."_Huỳnh Thiên Minh ngõ ý.

" Tôi có taxi rồi."

Nhưng anh vẫn đứng đó không chịu cho cô mở cửa xe. Huỳnh Thiên Minh gõ cửa xe, tài xế liền bấm cửa kính xuống.

" Đi đi."_anh đưa cho tài xế tiền rồi bảo anh ta đi đi.

" Anh làm gì vậy? Tại sao luôn xuất hiện rồi muốn quyết định cuộc đời tôi?"

Cô bất lực nhìn chiếc xe rời đi, trên đường bây giờ chỉ còn 2 người.

" Về nhà thôi. Anh đưa em về gặp một người."

" Tôi không muốn gặp ai hết. Chúng ta sẽ ly hôn, người thân của anh tôi không muốn gặp."

" Bà muốn gặp em."

Là bà nội sao? Cô ngớ người một lúc, Huỳnh Thiên Minh đã đỗ xe lại trước mặt cô.

" Bà không còn nhiều thời gian nữa. Nếu em không gặp bà, đó chính là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời bà."

Bà nội đã già yếu rồi, hơn 4 năm nay cô chưa một lần về thăm. Huỳnh Thiên Minh nói như vậy là đang cố tình đánh vào tâm lý cô. Nhưng nếu cô không về thì nhỡ sau này không thể gặp được nữa.

Anh thấy cô còn chừng chừ nên đã đẩy cửa xe ra.

" Tôi gặp bà, không có nghĩa là chúng ta còn cơ hội."

Cô lên xe theo anh về nhà. Chỉ cần cô chịu lên xe đi cùng anh đó cũng là một bước ngoặc tốt rồi. Huỳnh Thiên Minh lái xe không nhanh, anh ta cứ từ từ khiến cô cũng sốt ruột.

" Anh không thể đi nhanh hơn được sao?"

" Những năm qua là khoảng thời gian vô nghĩa nhất với anh. Bây giờ thời gian được ở cạnh em, anh sẽ đều trân trọng. Chậm một chút, nhưng là để ở bên em."

" Xin lỗi nha, những lời này tôi đều không muốn nghe."

" Vậy anh sẽ không nói nữa."

Huỳnh Thiên Minh cũng phải bất lực trước sự nghiêm túc của cô, anh bây giờ gần như không còn chút cơ hội nào. Cô còn chẳng muốn nghe lời anh nói.

" Em đến trường học của trẻ con để làm gì vậy?"

" Tôi đưa cháu đến đó."

" Em còn có cháu? Sao trước giờ anh không biết vậy."

" Anh đang tra khảo tôi đó à? Chuyện gia đình của tôi không phải lúc nào cũng kể cho anh nghe."

Cô gắt gõng với anh như vậy, bây giờ anh muốn chinh phục lại cô đúng là cả một vấn đề lớn.