Cưới Rồi Yêu

Chương 137: Để tôi xem hôm nay em qua đêm với tôi thì anh ta có xuất hiện không




" Anh không tốt ở điểm nào? Em nói đi, anh có thể sửa mà."

'Tất cả đều không tốt, anh không cần sửa, cứ như vậy sống cuộc đời của anh, chúng ta không liên quan nhau, nên không cần nắn nót nhau."

Anh đưa tay ra áp vào cổ kéo cô lại, hai người mặt đối mặt nhau, gần tới nỗi cô còn nghe cả nhịp thở, cả hơi rượu trên người anh.

" Nhìn thẳng vào mắt anh trả lời đi. Nói là em không còn yêu anh nữa, anh sẽ

tin."

Cô không nói được, cô định xoay người bỏ đi thì anh dí sát đến hôn cô, nụ hôn mà 4 năm nay anh khao khát, nụ hôn của sự chia cắt được tái hợp, Huỳnh Thiên Minh mãnh liệt như thể cả hai vừa mới biết yêu. Anh hôn mỗi lúc một sâu hơn, hơi men từ người anh khiến cô lâng lâng theo. Cô vừa đẩy vừa đấm vào ngực anh nhưng đều như vô ích.

Chất dịch ngọt, son của cô đều gần như bị anh hút cho cạn, cô lui về phía sau, anh cũng bất giác lùi theo, chạm phải ghế sofa cô ngã xuống, tay anh nhanh chóng đưa ra sau nâng đầu cô lên không để cô bị thương, nhưng họ vẫn chưa dừng hôn nhau, việc đó không khiến anh sao nhãng được.

Cả người anh như nằm trên người cô, hai người ở gọn trên ghế. Cô thoát khỏi môi anh, cả người thở như thể không bắt kịp nhịp hôn dồn dập đó.

'Huỳnh Thiên Minh đừng để tôi phải hận anh"cô nói.

Nhưng mà anh yêu em, chưa từng hết yêu em."

" Có thể dừng làm phiền đến cuộc sống của tôi không? Anh uống rượu say thì nên về nhà. Tôi không muốn nói chuyện với người say"

Cô muốn ngồi dậy nhưng anh không cho phép, mấy năm nay anh đã chịu đủ sự cô đơn rồi. Có rượu vào anh lại can đảm hơn, can đảm để bộc lộ mình.

Huỳnh Thiên Minh xiết chặt tay cô lại, ngăn cản mọi sự phản kháng từ cô, anh hạ người ngửi lấy mùi hương người cô, chính là mùi hương này, mùi hương của sự ngọt ngào từ mái tóc cô.



" Anh muốn nằm trên người tôi đến bao giờ? Buông tay ra đi."

" Mẹ ơi.."_Thiên Thành đứng ngay cửa phòng gọi mẹ.

Vốn dĩ thằng bé đã ngủ rồi, nhưng vì tiếng động bên ngoài quá lớn làm nó thức giấc. Nó mở cửa ra thì thấy một người đàn ông xa lạ đang ức hiếp mẹ nó.

Huỳnh Thiên Minh nghe thấy tiếng gọi đó liền quay sang, mắt anh mở hết cỡ để nhìn xem là ai vừa gọi mẹ. Ngay lúc này, lúc anh mất cảnh giác, cô đẩy phăng anh ra rồi chạy về phía Tiểu Thành ôm lấy thằng bé.

'Mẹ ơi, đó là ai vậy? Sao lại ở nhà chúng ta? Sao lại làm mẹ khóc vậy?"

Huỳnh Thiên Minh loạng choạng đi về phía hai người, cô liền đẩy Thiên Thành nép phía sau lưng mình.

' Thằng bé này là ai?"

" Là ai cần nói với anh sao? Tôi không tiếp anh nữa. Mời anh về cho"

' Mẹ ơi. Con sợ."_Tiểu Thành ôm lấy chân mẹ nó.

Cô vội quay lại trấn an thằng bé. Cô không thể nói đây là ba của nó, cũng không thể nói nó là con của Huỳnh Thiên Minh.

" Anh hỏi em nó là ai? Sao lại gọi em là mẹ?"

" Là con của tôi."

" Con của chúng ta phải không?"_anh mừng rỡ.

" Đó là con của tôi và người khác. Chúng ta chia tay rồi mà. Sao lại là con của anh được chứ?"



Huỳnh Thiên Minh nhướng mày không muốn hiểu. Cô không những bỏ anh đi mà còn có con với người khác. Anh căn bản là không tin.

" Em đã có người đàn ông khác rồi sao? Không thể nào. Nếu em đã có người

đàn ông khác. Vậy từ sau khi e về nước tới nay hắn ta không xuất hiện?"

Anh ấy bận không rảnh như anh ngày nào cũng tới tìm tôi. Đó là chuyện vợ chồng của tôi. Anh hứng thú à?"

Huỳnh Thiên Minh tức đến đỏ cả mặt, người ta thích cô, anh có thể tranh giành, nhưng cô thích người ta rồi thì anh chịu thua sao? Không, chắc chắn là cô đang nói dối, anh không tin đây là sự thật.

Anh như con thú dữ háo đói tiến về phía cô. Anh nhất bỗng cô lên rồi khiêng vào phòng. Tiểu Thành liền chạy theo mẹ khóc lóc nhưng anh đã đóng và khóa trái cửa lại.

Mẹ ơi...mẹ ơi.."_thằng bé bên ngoài cửa hốt hoảng kêu la liên tục.

Huỳnh Thiên Minh quăng cô lên giường, anh quăng rất mạnh, cô liền trườn dậy định bò đi nhưng anh liền nắm hai chân cô kéo lại.Cô nghe thấy tiếng khóc của Thiên Thành rất lo lắng, muốn chạy ra an ủi con nhưng vốn cô cũng không tự lo được cho mình nữa, huống hồ gì là dỗ thằng bé.

Huỳnh Thiên Minh...anh làm cái trò gì vậy? Anh làm con tôi hoảng sợ, tôi sẽ không tha cho anh đâu"

" Em có thể làm được gì chứ? Em nói đã có người đàn ông khác đúng chứ? Vậy để tôi xem hôm nay em qua đêm với tôi thì anh ta có xuất hiện không?"

" Anh tránh xa tôi ra. Đừng chạm vào người tôi."

Huỳnh Thiên Minh cởi cả áo khoác và cà vạt vứt đi. Anh như dần mất tính người, thú tính trỗi dậy, trông rất đáng sợ. Anh cười, nhưng nụ cười đó làm cô mất hồn.

Anh trèo lên giường, cô càng lui về mép giường, lui đến mức không còn đường lui nữa. Cô vụt dứng dậy định chạy đi, nhưng anh nắm được vai áo cô mà kéo lại. Khiến một phần thân áo xoạc rách.