Một lúc sau cô cũng chịu tỉnh lại, cảm giác choáng váng vẫn còn nhưng vẫn đỡ hơn ban nãy. Mở mắt ra cô nhìn thấy cả Cố Hằng và Thiên Thành đang nhìn mình chầm chầm. Theo phản xạ cô nhìn một lượt khắp phòng, nhưng có vẻ không nhìn thấy người mà cô muốn thấy.
' Tỉnh rồi à?"_Cố Hằng vội đứng dậy hỏi hang.
Mẹ ơi. Mẹ tỉnh rồi." Thiên Thành trèo lên giường ôm chầm lấy cô.
Cô không thấy Huỳnh Thiên Minh đâu, không phải cô đã ngất trên tay anh sao? Người ở đây hiện tại lại là Cố Hằng vậy? Nhưng cô cũng không mở miệng hỏi.
" Tôi đã ngất đi sao? Tôi đã nằm ở đây được bao lâu rồi?"_cô hỏi.
" Chắc là hơn 1 tiếng rồi đó."
" Anh đã ở đây từ lúc đó sao?"
" Thiên Thành gọi cho tôi, nói là cô bị ngất, nó rất lo lắng nên nhờ tôi đến. Bác sĩ ban nãy cũng vừa mới kiểm tra xong cho cô. Ông ấy cũng kê thuốc bổ cho cô nữa. Trong lúc cô ngất đi thì tôi có nấu một ít cháo, để tôi đi lấy"
" Phiền anh quá." _cô nói.
Cố Hằng xuống bếp múc cháo cho cô, cô quay sang nhìn Thiên Thành, thằng bé vì lo lắng cho cô mà gọi người tới. Là cô đã không quan tâm bản thân nên mới phải khiến người khác lo lắng như vậy.
'Mẹ ơi, người xấu đó nói sẽ quay lại. Nhưng mà có chú Cố ở đây rồi. Sẽ không ai bắt hạt chúng ta nữa đúng không ạ?"
Cô xoa đầu nó, nó sẽ ra sao nếu biết người xấu đó lại là ba ruột của mình chú?
" Con đừng gọi là người xấu nữa. Chú ấy tên Huỳnh Thiên Minh.
Sao lại giống họ của con vậy mẹ? Nhìn chú ấy cũng rất giống con."
Cô không trả lời, lúc này Cố Hằng cũng vừa mang bát cháo nóng hui hủi tới đặt lên bàn. Hắn còn chu đáo chuẩn bị cả thuốc và nước cho cô nữa.
" Tôi không giỏi nấu ăn. Hi vọng cô sẽ không chê."
" Thật ngại quá, phiền anh phải đến đây. Tôi sẽ dặn Thiên Thành sau này không được làm phiền anh nữa. Nhưng mà dù sao thì cũng cảm ơn anh.
'Không phiền đâu. Chúng ta quen biết nhau cũng hơn 4 năm rồi còn gì? Cô còn cảm thấy ngại và khách sáo sao?"
Cô biết Cố Hằng luôn có ý với mình, nhưng có vẻ anh chỉ nhất thời không quên được bạn gái cũ, anh yêu dáng vẻ của cô khi giống cô ấy thôi, đó chỉ là thứ tình cảm nhất thời, không đảm bảo. Hơn nữa, dù cho cô có chia tay Huỳnh Thiên Minh, thì sao này cô chỉ muốn một cuộc sống của mẹ đơn thân, không muốn yêu, không muốn khổ tâm.
Chúng ta chỉ là bạn. Tôi không muốn phiền anh quá. Anh đã giúp đỡ tôi trong suốt mấy năm nay rồi."
Cố Hằng chỉ cười một cái, cô nói như vậy rồi thì anh còn có thể nói thêm gì
chứ. Anh ngồi xuống cầm bát cháo định đúc cho cô.
" Nào ăn thử đồ tôi nấu. Ăn xong rồi uống thuốc."' Tôi tự làm được."
Cô cầm lấy bát cháo, không muốn Cố Hằng bón cháo cho mình.
Cố Hằng chỉ có thể lẳng lặng ngồi nhìn cô ăn. Trong lòng hắn không vui lắm, cô đã rõ ràng như vậy rồi mà, đúng là hắn không có cơ hội.
"Rầm."
Huỳnh Thiên Minh từ bên ngoài xong vào phòng, anh hớt ha hớt hãi như kiểu vô cùng gấp gáp. Ban nãy lúc vị bác sĩ kia ra về, là Thiên Thành mở cửa cho ông ấy, thằng bé lại quên mất việc khóa cửa lại, nên Huỳnh Thiên Minh mới vào nhà dễ dàng như vậy.
Cô đang cầm bát cháo trên tay, thấy anh liền không khỏi chau mày lại. Cảnh tượng gì đây? Cố Hằng ngồi sát bên cạnh cô. Hơn nữa sao Cố Hằng lại xuất hiện ở nhà cô được? Huỳnh Thiên Minh thấy vô cùng khó hiểu. Anh bước lại túm lấy cổ áo Cố Hằng, ánh mắt tràn đầy sát khí.
" Chú làm gì vậy? Mau bỏ ba cháu ra." _Thiên Thành chạy lại đánh vào chân anh.
" Cố Thành? Cố Hằng? 3 tuổi?"_anh lãm nhãm trong miệng.
Cô liền lòm còm ngồi dậy, hai người họ lại muốn đánh nhau ở nhà cô sao?
Huỳnh Thiên Minh anh lại muốn làm loạn gì ở nhà tôi vậy?"_cô đặt bát cháo lên bàn.
' Nó là con của cậu sao? Mau nói cho tôi biết?"_Huỳnh Thiên Minh quát vào mặt Cố Hằng.Cố Hằng thì lại không nói gì, hắn gở tay Huỳnh Thiên Thiên Minh rồi đẩy anh
ra. Hắn cũng không muốn đánh nhau trước mặt người bệnh. Nhưng anh lại nhất quyết không muốn bỏ qua.
" Nên nhớ đây là vợ của tôi. Tôi vẫn chưa ly hôn với cô ấy, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Hai người không được phép dang díu khi tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây.
" Anh nói bậy bạ cái gì vậy?"_cô khó chịu.
'Người đàn ông mà tối qua em nhắc tới là hắn ta sao?"_anh hỏi cô.
Anh ra khỏi nhà tôi ngay. Anh đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp, còn muốn gây sự ở đây nữa sao?"
Huỳnh Thiên Minh đành buông tay ra, anh cảm thấy vô cùng thất vọng, xong cuộc họp là anh chạy đến đây nhanh nhất có thể, là anh đã gọi bác sĩ kiểm tra cho cô. Anh lo lắng cho cô chừng nào thì cô lại tệ bạc với anh chừng ấy.
'Em thà để cho hắn ta bên cạnh mình, cũng không muốn anh ở lại chăm sóc cho em. Hóa ra đây là món quà sau 4 năm mà em dành tặng cho anh"