Có người nói : Khi bạn đang trải qua mối tình đầu, thì bạn không phải là mối tình đầu của người mà bạn yêu,thường là như thế.
Lúc trước ta luôn nghĩ Mộ Dung Cạnh là một nửa của ta, cứ ôm mộng một lòng một dạ với hắn, thế nên khi hắn cùng vợ đi sang Mỹ định cư tận bốn năm đó cũng là vết thương lòng không bao giờ tàn phai, khi đó ta đã quyết đời này kiếp này sẽ đoạn tuyệt với hắn, mãi mãi không bao giờ gặp lại,giống như người ta nói – Yêu nhiều thì hận nhiều!Ta đã nghĩ, cả đời này sẽ hận hắn.
Nay mới ta mới biết, đời người thật dài quá, muốn hận hắn cả đời nhưng sao mà dài quá,cũng bởi vì hận hắn mà mãi không thể nào quên hắn được.
Cho dù trước đây tình yêu ta dành cho hắn sâu đậm là vậy, nhưng qua bốn năm cái tình cảm đơn phương đó cũng nhạt dần, xem ra tình yêu đúng là thứ tình cảm quá mỏng manh, mới hơn bốn năm, mà đã như thế, vậy nếu trải qua thêm 4 năm nữa, có lẽ ta đã quên mất trên đời có một Mộ Dung Cạnh,nói gì đến việc hận hắn cả đời.
Cuộc đời quả nhiên là khó lường.
“Bia hay nước trái cây?” Mộ Dung Cạnh cười, cầm hai lon nước chìa ra trước mặt ta.
Nụ cười của hắn vẫn đẹp như ngày nào, nhìn nụ cười đó, giống như thấy mặt trời tỏa nắng, rực rỡ đến không ngờ, vậy mà hiện tại lại có chút mờ nhạt hơn, trong lòng ta bỗng nhớ về Tiêu Quân, cũng là nụ cười nhạt ấy, vừa thể hiện cơ trí, vừa có sự giáo hoạt, cười như vậy, chẳng phải càng hấp dẫn hơn sao?
Ta tùy tay tiếp nhận nước trái cây, bật nắp lon uống một ngụm cho tỉnh người.
“Tử này, đối với việc tôi và vợ li dị, cậu không có chút tò mò nào sao? Trước kia, cậu giúp tôi với Tiểu Linh nhiều như vậy, chắc hẳn cũng quan tâm tới chuyện này.” Cậu ta tùy ý ngồi trên sàn cạnh tôi,uống thêm mấy hớp bia rồi mới nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy,lúc ấy hai cậu yêu nhau nhiều như vậy.” Mặc dù đã không còn tình cảm,nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ bi thương trước kia, trong lòng tôi không khỏi chua xót.
Khi đó đang thịnh hành phong trào viết thư tình, tôi không dám trực tiếp tạm biệt hắn, cũng không dám thổ lộ tình cảm của mình, sau đó tôi lựa chọn viết lên giấy trắng những lời trong lòng, thực ra thư của tôi cũng không kí tên, cũng không dám gọi là thư tình, chữ viết cũng chẳng hoa lệ gì, cũng chẳng có văn chương bay bướm êm tai gì, chỉ đem những lời sâu thẳm trong lòng mà nói ra, chỉ có như vậy thôi, một lá thư tạm biệt, chứa đầy tình cảm của tôi.
Cậu ấy cũng viết thư tình, nhưng thư của cậu ấy luôn là lời ngon tiếng ngọt, văn thơ bay bổng, cũng không kí tên, giống như tôi nhưng người nhận không phải tôi, mà là người cậu ấy thầm mến từ lâu, mối tình đầu của cậu ấy- Tiểu Linh.
Tôi nhớ mãi lần đầu tiên cậu ấy mang bức thư đó cho tôi xem, muốn tôi xem xét và sửa lại những chỗ không ổn, trong lòng tôi lúc ấy chỉ có mâu thuẫn, vừa ghen tị với người kia, vừa muốn giúp đỡ hắn, tôi chỉ biết nén lại đau lòng, giúp cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngồi bên cạnh hào hứng, kể về cô bạn Tiểu Linh kia, lòng tôi như vỡ vụn.
Cậu ấy vì Tiêu Linh mà cười, hao hụt tâm sức, tốn bao công!Hai người yêu nhau nhiều như thế, tại sao chỉ bốn năm đã vội chia tay, nói không tò mò thì là giả, nhưng tôi sợ hỏi ra nguyên nhân, lại là vì họ có người khác, lúc đó tôi không biết phải làm sao, sự hy sinh của tôi – vì hạnh phúc của họ, nếu như thế….
Cho nên tôi không muốn hỏi, tôi sợ phải nghe câu trả lời không muốn nghe nhất.
Cậu ấy mạnh tay bóp méo lon bia , khuôn mặt không một chút thay đổi. Giống như tôi, cậu ấy cũng nhớ lại chuyện xưa, không biết Dung Cạnh nhớ về cái gì, khóe miệng khẽ cười, giọng nói có chút chua xót
,“Tử này, tôi thường suy nghĩ, những người yêu nhau, có mấy ai là yêu cả đời không? Tôi mới thử trong bốn năm, vậy mà đã không thể giữ được tình yêu của mình,chỉ vì một chút hiểu lầm, rồi tranh cãi,rồi chia tay, mọi việc diễn ra nhanh quá, ta nắm bắt không kịp.”
Tôi cười cười , trong lòng tự nhiên cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa,“Hai người yêu nhau, nhưng chưa thống nhất được quan điểm.”
“Khi mới cưới, bọn tôi vẫn có thể nhường nhịn nhau, có thể bao dung những lỗi lầm của cả hai, vậy mà chỉ sau thời kì thân mật, một chút bất đồng nho nhỏ lại khiến bọn tôi cãi nhau, hai bên chỉ biết bảo vệ ý mình rồi làm tổn thương người kia,chỉ đến khi cả hai đều không thể tiếp tục nưã mới thôi.”
Hắn đem ngụm bia còn lại uống nốt, lại siết mạnh vỏ bia, cười,“Tử này, cậu biết không? Lần cãi nhau gần đây nhất, cô ấy giận tôi vì không thể quên cậu.”
Nghe đến đó, tôi hơi hơi sửng sốt:“Vợ chồng các cậu cãi nhau, liên quan gì đến tôi? Ta đâu còn liên hệ gì với ngươi nữa.” Vả lại “Nhớ mãi không quên” Từ này dùng cho hai người bạn không còn liên hệ gì với nhau có vẻ không hợp lí, từ đó là để dùng cho người yêu cũ mà?
“Cô ấy lên án tôi mỗi ngày đều viết thư cho cậu, nằm mơ cũng cậu, ngay cả khi làm tình cũng kêu nhầm tên cậu.”Cậu ấy nói xong, liền vùi mặt mình trong hai bàn tay.
Bàn tay gắt gao nắm thành quyền, tôi cảm nhận như móng tay cắm sâu vào da thịt, sự việc đã lâu như vậy, đến giờ cậu ấy mới tỉnh ngộ. Mà có lẽ sự thật này diễn ra quá muộn, giờ đây tình cảm của tôi đã hết, cho dù có muốn cũng không được .
“Mộ Dung, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng ích kỉ, ngày trước, tình cảm của tôi, tấm lòng của tôi, tôi cố nói cho cậu hiểu, vậy mà cậu vẫn vô tình như không biết.” Tuy rằng lời này là để nói với chính mình, nhưng ta cũng muốn nói thẳng cho cậu ta hiểu.
Mộ Dung Cạnh ngơ ngác,“Lòng người tham lam vô độ, nhưng cuộc đời phải có cái được cái mất, cậu phải chịu kết cục này, xem ra cũng chẳng bất công.”
Tôi hừ lạnh một tiếng:“Cậu chỉ cần biết rõ, không phải lúc nào mọi người cũng chỉ tập trung vào cậu.”
Nụ cười cậu ấy cứng ngắc, cậu ấy chuyển chủ đề,“Tử này, cậu hình như có qua lại với người tên là Tiêu Quân.”
“Nga…… Có thể xem là thế.” Tôi có chút giật mình, nhanh như vậy cậu ấy đã biết tới Tiêu Quân,“Cậu gặp anh ấy rồi sao?”
“Ân, anh ta thường đến chỗ cậu, lại chỉ ngồi một chỗ cố định ”
Có thể quan sát như thế, xem ra Mộ Dung Cạnh sau khi về nước thường xuyên đến quán bar, chỉ là không nói với tôi mà thôi? Ai, nam nhân này, thật không biết phải làm sao với cậu ta
“Tử này, anh ta đối xử với cậu có tốt không?” Mộ Dung Cạnh đặt tay lên bụng, ngả người nằm ra sàn, vô định nhìn lên trần nhà, ánh mắt trỗng rỗng.
“Ân, tốt lắm.” Tuy rằng Tiêu Quân có chút vô sỉ ,và ngoại trừ người nhà anh ấy ra, thì anh ấy đối với tôi rất tốt.
Nhìn đồng hồ, tôi đứng dậy nói :“ Cậu nghỉ ngơi đi, tôi còn phải về quán bar.” Hôm nay Tiêu Quân về nhà ăn cơm, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì, nếu đến quán bar mà không thấy mặt tôi, không biết hậu quả gì sẽ trút xuống bản thân tôi a.
“Tử này, đừng hận tôi, được không?.” Mộ Dung Canh khẩn cầu.
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không đá cho hắn hai cước , con bà ngươi lúc trước còn nhờ tôi giúp cậu cưa Tiểu Linh , thế mà giờ lại khẩn cầu tôi đừng hận cậu, lúc cậu chuyển sang Mỹ định cư, sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi, hiện tại lại xin tôi đừng hận cậu, cậu nghĩ tôi còn thèm vào hận cậu sao!!! Thật không đáng.
Mang trong người đầy lửa giận đi về bar, nhìn thấy một màn quỷ dị tôi cũng quên luôn cả tức giận, vội vàng đi tới quầy bar, ngồi cạnh Tiêu Quân xem nào nhiệt.
Tiêu Quân đến tôi không lo, nhưng mỗi lần anh ấy từ nhà về, chắc chắn Phương Lăng Nhi sẽ đi cùng, cái này cũng không nằm ngoài dự đoán, bởi vì con bé rất thần tượng ông anh họ này, bọn tôi nhìn một màn múa của nó , thật sự làm cho ta kinh ngạc,không phải nó học tận Great Britain sao? Làm sao có thể thản nhiên hết phá quán lại chạy vào tự tiện mở rượu của tôi ra uống.
“Đi đâu vậy ?” Tiêu Quân nhấp ngụm rượu, một tay chống cằm, miễn cưỡng hỏi tôi.
“Đưa bạn uống say về nhà.”Tôi trả lời lấy lệ rồi lại xem một màn trước mắt,người ngồi cạnh cũng mải miết nghiên cứu tôi.
Hai năm không thấy, nàng thật đúng là khác đi không ít, nghĩ lại trước kia, thật đúng là hai người khác nhau, trước kia nàng ấy còn khóc ầm ỹ đòi phải gả cho Tiêu Quân, nhìn cô bé trước mặt, thuần thục chuyện đời, sành sõi tới đáng kinh ngạc.
Nghĩ lại trước đây cô bé còn chỉ thẳng mặt tôi, mắng tôi là hồ ly tinh, cướp mất Tiêu Quân của cô, tình hình lúc đó thật khiến người ta buồn cười muốn chết, một cô bé con đòi cưới Tiêu Quân,lấy đó làm mục tiêu cho tương lai, quả đúng là người cực kì cố chấp.
Không biết giấc mộng bao năm của con bé giờ thế nào, sau hai năm học tập, liệu có thay đổi gì không? Có điều nhìn cô bé liếc tôi, ánh mắt căm thù cùng tức giận, nhìn thế nào cũng không ra thiện ý.
Một bên tôi đánh giá cô bé, một bên Tiêu Quân không buông tha cho tôi,“Bạn của em anh đều biết, nói thử xem vị ấy là ai, có thể khiến đại lão bản phải trực tiếp đưa về.”
“ Vớ vẩn, ở đây đông như vậy, em không tin anh chưa dò la được em đưa ai về.” Liếc trắng mắt, tôi ném ánh mắt sắc lẻm về phía Tiểu Cẩn.
Tiêu Quân cười cười, ôm lấy eo tôi,“ Người khác nói cùng em nói, hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.”
Tôi ôm lấy cổ anh ấy, hỏi:“Anh nói xem vì sao lại không phải cùng một chuyện?”
Nhìn hành động của chúng ta vô cùng thuần khiết, mấy nữ nhân trong sáng gần đo nghẹn họng, sững sờ một lúc, không biết liệu bây giờ tôi với Tiêu Quân làm gì thân mật hơn, họ liệu có ngất luôn không.
“Người khác nói, anh sẽ tức giận, em nói, anh sẽ ghen.” Hắn nói nhỏ bên tai tôi, môi khẽ lướt qua vành tai, trêu ghẹo, ngứa, kích thích.
“Oanh.” Tôi có thể cảm nhận được mặt mình lúc này đỏ thế nào, hôm nay là cái ngày gì a? Vì sao một phụ nữ 28 tuổi như tôi, trong một buổi tối lại được nghe cả hai nam nhân cùng ẩn ý vậy!! Liệu có phải ông trời muốn đo khả năng chịu đựng của ta a, thật là quá mức…. kích thích!
Tôi ngẩn người nhìn hắn nửa ngày, liền hôn hắn nồng nhiệt,“Tiêu Quân, anh thảm rồi .” Đáp lại nụ hôn của tôi, anh ấy khẽ cười, hôn tôi .
Quả nhiên,đang lúc chúng tôi hôn nồng nhiệt, bên tai vang lên tiếng thét siêu chói tai của Phương Lăng Nhi, âm thanh này vượt xa thứ âm nhạc ồn ã của quán bar,đủ sức phá tan nóc nhà, vang tận mây xanh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc…… Hắc hắc…… Cái kia…… Này……Tôi càng ngày càng có hứng thú với mấy thứ này a……