Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 31




Bà ngoại đang dỗ Ngôn Tiếu ăn cơm, thấy tôi tiến vào liền quan sát phía sau còn ai không, rồi lại quan sát biểu hiện của tôi với Tiêu Quân, nhỏ giọng hỏi :“Tiểu Cạnh đâu?”



Tôi ai oán nhìn bà ngoại, nhận lấy chén cơm bà đưa cho, lau mấy hột cơm dính trên khóe miệng bảo bối,“Cậu ấy đi rồi. Bà ngoại, đừng kêu Tiểu Cạnh này Tiểu Cạnh nọ, người khác nghe được lại cho cháu và cậu ta thân thiết lắm, còn nữa, về sau gặp Mộ Dung Cạnh, tránh được thì bà nên tránh, cậu ta đã biết Ngôn Tiếu là con mình.”



Bà ngoại sửng sốt một chút, thở dài:“Vậy là hôm nay thằng bé tới nhận con.”



Tôi bĩu môi, không tán đồng, nói:“Ai bảo Ngôn Tiếu là con cậu ta, con bé là con của cháu với Tiêu Quân, không ai có quyền nhận này nhận nọ.” Vừa rồi ở quán trà , tôi không để ý tới hình tượng mà tuôn một tràng, là vì tức giận, là vì ủy khuất, cũng để giải tỏa bóng ma trong lòng mấy năm nay.



Khi tôi nằm trên bàn mổ, ý thức mơ hồ không biết trời đất, chỉ có Tiêu Quân nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi, ra lệnh không cho tôi ngủ, kể cho tôi con mình đáng yêu thế nào, đến giờ tôi còn chẳng nhớ rằng lúc đó mình đang ở ranh giới địa ngục, chỉ nhớ tới bàn tay to lớn, ấm áp của anh nắm chặt tay tôi, hội hộp chờ tôi tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của anh khi ôm lấy Ngôn Tiếu, khi ấy, tôi biết chắc, Tiêu Quân là người cha tốt.



Chinh trong khoảnh khắc định mệnh giáp mặt giữa cái chết và sự sống,trong lòng tôi sớm đã có sự thay đổi .



Cho nên, dù có cùng huyết thống với con mình thì một kẻ ích kỉ, tàn nhẫn, vô tâm như Mộ Dung Cạnh, tuyệt đối không xứng trở thành cha của con bé.



Nhìn Ngôn Tiếu béo tròn dễ thương ăn từng miếng cơm nhỏ, Tiêu Quân cười khẽ dỗ con bé ăn cơm, mọi tức giận trong lòng tôi bỗng chốc vụt bay, anh đúng là người cha tốt.



Bà ngọai vỗ bả vai tôi,“Các cháu còn trẻ, làm gì thì làm, bà già rồi, không quan tâm.”



Mới vừa ngồi vào bàn còn chưa ấm chỗ, Tiêu Quân liền đem bát đựng canh trống không đưa cho tôi,“Canh bà ngoại nấu so với nhà hàng còn ngon hơn nhiều, Ngôn Tử, em lấy hộ anh bát canh nhé.”



Tôi tức giận, hừ hừ, một tay đoạt lấy bát canh,“Đúng vậy, Tiêu lão gia, canh bà nấu là ngon nhất.”



Bà ngoại buồn cười nhìn chúng tôi,“Tiêu Quân gần đây bận nhiều việc?Mấy ngày rồi chưa thấy cháu về đây ăn cơm.”



“Cháu bận chút chuyện, bà ngoại không cần nấu cho cháu, bao giờ tới ăn cháu sẽ gọi điện.”



Tôi đem canh để trước mặt anh, cười hắc hắc mấy tiếng,“Bà ngoại, đừng tin hắn, hắn đi chơi với mỹ nữ đấy.”



Bà ngoại ban đầu còn lắp bắp kinh hại, sau đó liền hiểu ra, cười nói:“Nếu Tiêu Quân thật sự cũng mỹ nữ đi chơi, vậy giờ cháu còn ngồi đây sao?”



Tiêu Quân cười lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ mải ăn cơm, nhìn bộ dáng bo bo giữ mình, tỏ vẻ trong sáng của anh,tôi nhịn không được cảm thấy thật khinh thường, bĩu môi nói với bà:“Bà ngoại , bà cũng nên biết nha, hôm qua con đã đánh nhau với một mỹ nữ ở quán bar.”



Ngôn Tử Phàm không nhịn được cười, tí nữa thì bay hết cả cơm trong miệng, bỗng nhiên nghe thấy đánh nhau, chỉ cười hì hì, hỏi:“Chị đánh thua hay đánh thắng ?”



Tôi cốc đầu Tử Phàm,“Chị chú mà đánh thua sao? Chê cười!”



Vẫn là bà ngại tôn trọng câu chuyện của tôi nhất, hỏi:“Đánh nhau? Vì sao lại đánh? Hai nữ nhân mà đánh nhau thì thật khó coi, cháu bao nhiêu tuổi rồi mà còn vướng vào mấy chuyện thế này!”



Tôi ( giả vờ ) nghẹn giọng, ủy khuất nói,“Bà ngoại, bà biết không, nữ nhân kia đòi cướp Tiêu Quân, cháu có thể không đánh nhau sao? Không đánh lại bị người ta chê cười là hèn hạ……”



“Cư nhiên có việc này……” Bà ngoại có điểm sững sờ, chuyện đáng kinh ngạc như vậy đối với người già cũng thật khó để tiêu hóa.



“Ngôn Tử Kỳ.” Tiêu Quân buông bát cơm, sắc mặt tối sầm,“Anh không mở miệng nên em làm càn sao.”



“Em nói có gì sai? Em…… A…… Tiêu Quân, anh làm gì ?” Nói được một nửa, cả người tôi bị anh vác lên vai, bộ dạng hết sức khó coi.



Trong khi tôi thì chật vật, anh lại có vẻ rất tự nhiên, thoái mái nói,“Chúng tôi vào giải quyết chút chuyện, mọi người cứ ăn cơm đi.”



Bị anh khiên trên vai, xương anh cứng cáp chọc vào bụng rất khó chịu, tôi nhịn không được, hổn hển giãy dụa ,“Tiêu Quân, anh thả em xuống đi, em không nói lung tung nữa .”



Rất nhanh, anh khiêng tôi vào phòng, một tay ném tôi lên giường, thân hình to lớn, hừng hực lửa cũng lập tức đè lên,“Em ăn nói lung tung? Anh còn chưa tính sổ em những chuyện cũ, giờ còn đòi tha thứ.”



Dừng lại không giãy dụa nữa, tôi thở hổn hển,trong lòng xác định trước, …con quái thú…hung ác…không lẽ. Chuyện cũ?Không lẽ là nói về Mộ Dung Cạnh




“Em không biết vì sao Mộ Dung Cạnh lại tới đây.”Vừa mới ngủ dậy đã gặp cậu ta, tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ bộ. Tôi không thích gặp cậu ta có kém gì anh ấy đâu.



“Cậu ta đến nhận Ngôn Tiếu ?” Tiêu Quân vỗ nhẹ đầu tôi, hỏi.



“Ân,cậu ta nói bảo bối là con mình, em đừng quá tuyệt tình mà ngăn cản cha con họ .”



Tiêu Quân đột nhiên cười lạnh vài tiếng,“Em không nói cho cậu ta biết Ngôn Tiếu là con anh sao? Hắn có mà là cái rắm.”



Nói như anh cũng là hợp tình hợp lí, vốn là Ngôn Tiếu không do anh sinh ra, nhưng lại một công anh nuôi lớn, chăm sóc, yêu thương, so với kẻ là cha mà nhẫn tâm kia thì tốt hơn rất nhiều.



“Ân, vừa rồi ở quán trà em đã trở thành một bà cô chua ngoa rồi, mắng cho vào mặt, mắng tới tấp, mắng không ra cái gì, với lòng tự trong của Mộ Dung Cạnh mà em biết, cậu ta sẽ không tìm gặp em nữa đâu .”



“Xem ra móng vuốt em thật sắc bén , uy lực đến vậy cơ mà.”



Tôi hừ hừ,“Đâu chỉ có mắng chửi người ta, em còn đánh người rồi đấy, chẳng phải hôm qua anh được mở mang tầm mắt rồi đấy thôi..”



Nghe được tôi lại nhắc tới ngày hôm qua, Tiêu Quân tức giận trừng mắt liếc tôi,“Ngôn Tử, anh nói cho em hay, từ nay cấm em không được tùy tiện như vậy.”



“Hừ, là người ta gây sự trước, em chỉ đáp trả lại thôi mà. Nếu như anh không có tình cảm với người ta thì thương xót làm gì?” Tôi triển khai tay chân, y như con bạch tuộc quấn chặt lấy người anh.



“Anh khẳng định mình chung thủy, chưa từng có người nào khác ngoài em. » Anh ôm tôi, khẽ cắn mút từng phần da mát lạnh, để lại những dấu hôn hồng hồng kiều diễm .



Không đẩy anh ra, tôi chỉ thì thào nói:“Tiêu Quân, anh có phải người xấu không ?”



Anh mạnh mẽ ngẩng đầu, nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, nói,“Em hy vọng anh là người xấu?”




“Anh vốn giống với người xấu.” Nói xong không đợi anh đáp lại, tôi đã túm lấy gáy anh, kéo xuống, chủ động hôn, ân, đầu lưỡi anh còn vương lại vị sườn xào chua ngọt, thật ngọt nha!



Nguyên bản là nam nhân đang vô cùng tức giận, bỗng nhiên được người đẹp dâng mình chủ động hôn, thân thể lập tức mềm nhũn cả ra, nói mềm là mềm phần trên thôi, chứ phần dưới sớm đã căng cứng rồi, đúng a, vừa căng vừa nóng, chứa đầy dục vọng.



Mắt thấy con sói đã bắt đầu hóa thân, tay anh luôn vào trong áo, xoa bóp ngực tôi, tôi nhanh chóng giữ tay anh lại,“Không muốn.” Chê cười, vì tối qua làm kịch liệt quá, đến giờ phần dưới tôi vẫn còn đau nhức, hôm nay mà làm nữa, chắc tôi phải vào viện vì mất máu luôn quá.



Bị tôi nhất quyết cự tuyệt, anh không khỏi bực dọc, trừng mắt giận dữ,“Em câu dẫn anh mà còn dám nói không muốn?”



“Tiêu Quân, em chưa được ăn sáng, vừa nãy còn chưa kịp ăn hai miếng cơm, hiện tại đã đói muốn ngất rồi, còn đâu hứng thú mà làm tình, hay là chúng ta đi ăn cơm đã, lát có gì làm sau.”



Nghe tôi giải thích loạn cả lên, gương mặt tuấn tú, cực phẩm nhanh chóng phủ một lớp sương…. đen, hung hăng nói:“Anh sẽ làm em mệt chết.” Nói xong liền tức tối đi vào phòng tắm, chính xác nha, tắm là biện pháp tốt thứ hai để dập tắt lửa ( biện pháp thứ nhất thì ai cũng biết rồi) .



Tôi cười hắc hắc hai tiếng, cảm thấy mỹ mãn rồi rời phòng, công nhận là anh cũng khá quan trọng cái vấn đề này đấy.Chồng có sinh lực tốt kể cũng hay !Hắc hắc !!!!!



Quyết định rồi, phải mau chóng, tốc chiến tốc thắng. Ha ha !!!



Buôn bán ở quán bar, vẫn thế…. Thật ồn ào. Nhưng tôi lại ghét ngồi trong văn phòng, quầy bar cũng không cần tôi chế rượu nữa, nhàn rỗi đến vô sự, đành phải ở trong quán bar lang thang chỗ này chút, chỗ kia chút. Lòng tự nhủ cố chịu đựng đi, dù sao kinh doanh cần có mưu mô, sản xuất cần có kinh nghiệm, mấy cái này tôi đều không có , hơn nữa mỗi khi chán chán, tới quán bar dù có chán cũng tốt hơn mấy việc kinh doanh này nọ.



Muốn nói việc gì khiến tôi hứng thú, có lẽ chính là nghĩ về sự đời ( Nhím : Rảnh quá mà !!!), sống tới ngần này năm, cũng coi như có một mối tình khắc cốt ghi tâm, dù không thể thành đôi như tôi vẫn cảm nhận được sự kì diệu của tình yêu, một thứ tình cảm trừu tượng không có định nghĩa lại khiến người ta không thể ngừng nghĩ tới , thật kì quái a, biết là khó nhưng ai cũng muốn chạm tới.



Được rồi, tôi thừa nhận là tôi lại yêu rồi, ở cùng Tiêu Quân ngần ấy năm, nhưng đến giờ tôi mới nhận ra, tôi yêu anh ấy nhiều lắm, tuy rằng phát hiện này có thể nói là thật ngu ngốc,nhưng dù sao nhận ra được tình cảm của mình muôn vẫn tốt hơn là mãi mãi không biết? Vì thế, tôi bắt đầu cảm thấy mình càng ngày càng lạ, trước kia dù vài ngày không thấy anh đâu cũng chả sao cả, nhưng giờ đây chỉ một ngày không gặp, tôi sẽ thấy hoảng loạn, chán nản, cô đơn vô cùng, trước kia, khi cùng anh nói chuyện, khi cùng anh làm tình tôi đều cảm thấy thừa, mệt mỏi, bây giờ dù nói chuyện với anh bao lâu, làm tình bao nhiêu cũng không đủ. Vì vậy tôi kết luận, mình không chỉ ngu ngốc mà còn biến thái nữa !



Tiêu Quân đối với sự thay đổi của tôi cũng không có phản ứng gì nhiều, tôi muốn nói chuyện, anh liền cùng tôi hàn huyên, tôi muốn làm tình, anh lại nhiệt tình phục vụ, tóm lại, có vẻ anh thích ứng khá nhanh với sự thay đổi của tôi, thậm chí là còn rất thoải mái.



“Ngôn Tử, em đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên có người mạnh mẽ túm bả vai tôi, khi tôi lấy lại tinh thần, nhận ra là ai, lập tức hung hăng đá cho hắn một cái.




“Triệu Thiên, kêu lớn không kêu, kêu nhỏ không kêu lại đi chụp vai chị, chú định hù chết chị sao ?”



Triệu Thiên nhăn nhó,“Chúng ta thân thiết như thế, giờ em mới lên án tôi có phải quá muộn không .”



Được rồi, không thể không thừa nhận, tiền quả thật rất hấp dẫn, nhưng mà đôi khi tiền cũng thật là hại người, khi đó chỉ vì tham mấy ngàn đồng kim loại mà hôn hắn, để giờ hắn văn vẻ cãi lại, tôi hối hận lắm rồi?



Vốn định cạnh khóe hắn vài câu, nhưng nhìn phía sau toàn đoàn em mặt hổ đuôi khỉ nhà hắn, thôi thì chừa cho hắn chút mặt mũi đi, vì vậy tôi rất ra dáng bả chủ quán, tươi cười nói:“Triệu công tử, mấy hôm nay nhìn ngươi tốt lắm, lại còn mang theo nhiều người đến vậy, hay để tôi mang cho cậu ít rượu ngoại ngon ngon được không? Đông như vậy mà chỉ uống XO thì sao đủ.”



Triệu Thiên cười hắc hắc,“Đều mang lên đi, hôm nay tôi cao hứng, uống nhiều một chút.”



Tôi gảy gảy thắt lưng hắn,“Chuyện gì mà cao hứng vậy a”



“Hôm nay là sinh nhật tôi, mới vừa rồi ở khách sạn bát nháo, giờ tới đây làm tăng 2 .”



“A, sinh nhật a, như thế nào không nói sớm, tôi còn chuẩn bị quà cho cậu.” Tôi hung hăng vỗ vai hắn, tuy rằng bình thường lão yêu quái Triệu Thiên Ngoạn ( cha Triệu Thiên ) là kẻ kiệt sỉ bậc nhất nhưng lại có cậu con trai rất biết tiêu tiền, bản chất cũng không xấu, thế nên tôi cũng có cảm tình tốt. CHẳng những thế mỗi lần đến cậu ta đều gọi thêm nhiều bạn bè tới để lần sau họ biết mà tới quán tôi, người có công như vậy, một chút quà cũng là đáng tặng.



“Hắc hắc, Ngôn Tử, quà tôi đã chuẩn bị, em nhận đi .” Triệu Thiên nói xong, liền đẩy cái hộp về phía tôi.



Tôi ngây ngẩn cả người, mở ra liền thấy một bộ trang sức lấp lánh, tên Triệu Thiên này có phải uống nhiều quá đâm ra lú lẫn không, hôm nay là sinh nhật hắn, sao lại đưa tôi quà,“Triệu Thiên, cậu nhầm lẫn rồi, hôm nay là sinh nhật cậu chứ có phải tôi đâu?”



“Ngôn Tử, hôm nay là sinh nhật tôi cho nên quà tôi đưa em bắt buộc phải nhận.”



Tôi cầm lễ vật囧 囧 nhăn mặt, cái tên này đúng là quái thai, sinh nhật mình mà đi tặng quà cho người khác?



Hắn tưởng tôi chê không đủ 囧 , nháy mắt, túm lấy cổ áo tôi, nói khẽ vào tai, thần thần bí bí:“Ngôn Tử, vừa rồi tôi thấy ở khách sạn, Tiêu lão đại ôm ấp một cô nương rất xinh, thân thiết lắm nha…..”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Sau đây là phần phỏng vấn hai nhân vật:



Tuyết Mặc: Xin hỏi hai vị, các người trong suốt ngần ấy chương, làm tình rất nhiều lần, không biết hai người thích tư thế nào nhất?



Ngôn Tử: Tùy tiện, không đặc biệt thích tư thế nào .



Tiêu Quân: Ách, tôi thích nhất khi cô ấy nằm sấp, đưa lưng về phía tôi.



Tuyết Mặc: Vì sao?



Ngôn Tử:……



Tiêu Quân: Như vậy vào sẽ được sâu hơn!



Tuyết Mặc: Tiêu lão đại, sao lại để hai tay che phần dưới?



Ngôn Tử:[ nghiến răng nghiến lợi ]



Tiêu Quân: Tôi nhất thời nghĩ tới trường hợp đó, hạ thân lại có phản ứng rồi .



Tuyết Mặc: 囧



Ngôn tử:=_=`



Tiêu Quân:…….