Thấy mẹ Bạch đi vào thang máy, Mặc Tu Trần liếc qua cửa sổ kính nhìn Bạch Tiểu Tiểu trong phòng bệnh, trước giường có y tá chăm sóc đặc biệt không rời nửa bước, sẽ không có chuyện gì: “Nhiên Nhiên, đi ăn cùng anh đi, ăn xong anh đưa em quay lại.”
Bắt gặp ánh mắt nóng rực của Mặc Tu Tu Trần, tim Ôn Nhiên đập nhanh một nhịp, mấy ngày nay cô đều ở trong bệnh viện củng Tiểu Tiểu, ngay cả ngủ cũng ở luôn trong này.
Đối với Mặc Tu Trần, thực sự có hơi lạnh nhạt.
Sợ cô từ chối, Mặc Tu Trần lại nói thêm: “Tuần sau, anh phải đi công tác nước ngoài, ít nhất cũng phải mười ngày mới về được.”
“Công tác?”
Ôn Nhiên có chút ngạc nhiên.
Mặc Tu Trần gật đầu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, bao bọc trong lòng bàn tay mình, thấp giọng giải thích: “Nếu không phải việc cần anh đi giải quyết, anh sẽ không đi. Nhiên Nhiên, anh muốn em đi cùng anh.”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Chuyện này sao có thể? Anh đi công tác là việc công, em…”
“Em đừng quên thân phận hiện tại của mình, em không chỉ là vợ anh mà còn là thư ký của anh nữa, em đi công tác cùng anh là việc rất bình thường. Bạch Tiểu Tiểu ở đây đã có Cố Khải sắp xép y tá chăm sóc đặc biệt suốt 24 giờ rồi, em không cần…”
“Tu Trần, em không thể đi.”
Ôn Nhiên ngắt lời Mặc Tu Trần, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn ra vẻ mất mát trong mắt anh.
Mặc Tu Trần mím môi, ánh mắt anh sâu sắc nhìn cô.
Không khí trong hành lang lập tức trở nên ngưng trệ.
Khi anh có ý nghĩ này, anh đã đoán được kết quả Ôn Nhiên sẽ từ chối.
Bạch Tiểu Tiểu vì cô mà bị thương nặng, cho dù ở bệnh viện chăm sóc cho cô ấy cũng không loại bỏ được cảm giác áy náy trong lòng, làm sao có thể mới chăm sóc cô ấy vài ngày sẽ cùng anh đi công tác được chứ.
Trong khoảnh khắc của sự im lặng, im lặng lặng lẽ lan tỏa.
Ôn Nhiên nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên đầu ngón chân của mình, nếu Tiểu Tiểu không bị thương cô, chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị của Mặc Tu Trần, cô sẽ bằng lòng đi công tác cùng anh.
Thực tế, cho dù anh có làm gì cô cũng sẵn sàng đồng hành cùng anh.
Nhưng mà bây giờ cô không thể.
Tiểu Tiểu cần cô, làm sao cô có thể bỏ mặc không chăm sóc cho Tiêu Tiêu mà cùng Mặc Tu Trân đi nước ngoài được chứ.
Cuối cùng Mặc Tu Trần vẫn nhượng bộ, anh thở dài một hơi, giọng nói trầm ấm phá vỡ bầu không khí im lặng: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi ăn tối trước, chuyện đi công tác em cứ coi như anh chưa nói gì, đừng tự làm khó bản thân.”
Ôn Nhiên lập tức ngẳng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần, cô không khỏi đau lòng, mím chặt môi cố gắng giải thích: “Đợi Tiểu Tiểu xuất viện, anh đi đâu em sẽ đi theo đó.”
Mặc Tu Trần có chút ngạc nhiên, ánh mắt anh thay đổi nhìn chằm chằm cô, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Được, cứ như vậy nhé.”
Ôn Nhiên dặn dò y tá đặc biệt ở bên trong một tiếng rồi mới cùng Mặc Tu Trần rời khỏi bệnh viện, đi ăn tối.
Mặc Tu Trần đưa cô đến một hội sở tư nhân, những người ra vào ở đây đều là những người có thân phận và địa vị.
Người phục vụ dẫn bọn họ tới cửa phòng bao liền bị anh đuổi đi.
“Thật ra, chúng ta có thể ăn cơm ở sảnh tầng dưới mà.”
Nhìn anh đẩy cửa phòng, Ôn Nhiên nhẹ nhàng nói, Mặc Tu Trần dịu dàng cười với cô, kéo cô vào phòng bao, sau đó dễ dàng đóng cửa lại. Ôn Nhiên đang định đi tới bàn ăn chính ở giữa, nhưng bắt ngờ bị anh kéo vào lòng.
Tim cô chợt đập nhanh một nhịp. . Đam Mỹ H Văn
Cô kinh ngạc ngước mắt lên, khi nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Mặc Tu Trần, cô vô thức kêu lên: “Tu Trần!”
“Nhiên Nhiên, mấy ngày nay anh rất nhớ em.”
Giọng nói khàn khàn cùng với nụ hôn của Mặc Tu Trần đồng thời rơi xuống!
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Ôn nhiên bị anh lắp kín, trong chốc lát đại não quên mắt giãy dụa và phản kháng. Cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, giống như cổng thành đang mở, vừa hay để chiếc lưỡi trơn trượt của anh xông vào, công thành đoạt đắt, tùy ý càn quét.