Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 322




Nói xong anh mỉm cười bước ra khỏi văn phòng.

Phía sau bàn làm việc, môi mỏng của Đàm Mục mím chặt, vẻ mặt u ám.

Trước mặt anh ấy hiện lên một nụ cười trong trẻo xinh đẹp, bất giác nhớ tới cảnh tượng hai người họ cùng nhau ra khỏi bệnh viện lúc trưa, anh ấy nhíu mày thật chặt, hung hăng nói: “Đàm Mục, mày nhất định phải bóp chết suy nghĩ này.”

Mày thích ai không thích, mày lại đi thích người phụ nữ của anh em mày.

Anh ấy không biết mình đang bị trúng tà gì nữa, mấy ngày qua, cho dù anh ấy khống chế bản thân không được nhìn thấy cô, nụ cười của cô vẫn đọng lại trong đầu anh ấy mà không chịu đi, ấn tượng lần đó như in sâu vào trong tâm trí anh ấy.

Cuối tuần, Trình Giai đến bệnh viện để phá thai.

Sau khi bỏ đứa bé xong, cô ta mới gọi điện cho Tiểu Lưu để chấm dứt mối quan hệ giữa họ.

Vì cuối tuần ba mẹ của Bạch Tiểu Tiểu ở trong bệnh viện cùng cô ấy, nên Ôn Nhiên bị đuổi về ở cùng Mặc Tu Trần.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu, tưởng chừng như thoải mái nhưng thực tế lại vất vả hơn đi làm.

Khó khăn lắm cô mới được nghỉ ngơi, Mặc Tu Trần không đưa cô đi chơi mà anh ở nhà cùng, sau một trận mưa tuyết hiếm hoi, trời quang mây tạnh, nhiệt độ lại tăng cao, sau buổi trưa nắng bao trùm biệt thự, hương hoa lan toả bị gió thổi bay. Hai người ở trên ban công phơi nắng, lãng mạn và an nhàn thoải mái.

Ôn Nhiên tựa vào vòng tay của Mặc Tu Trần, ngón tay mảnh khảnh của anh móc tóc cô đùa giỡn, luồng không khí giữa hai người tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

“Nhiên Nhiên, em thật sự không nghĩ lại sao?”

Ngón tay thon dài của Mặc Tu Trần vòng qua tóc cô, vòng qua vòng lại rồi buông ra, nhìn mái tóc mềm mại của cô trượt khỏi ngón tay mình, đáy lòng anh mềm nhữn như hồ nước.

Nụ cười giữa hai hàng lông mày của Ôn Nhiên trong trẻo sáng ngời, đôi mắt mọng nước chớp chớp, giọng nói của cô nhẹ nhàng như sáp thổi bay theo làn gió thoảng qua bên tai: “Không nghĩ, anh đừng có ý đồ này nữa, đợi Tiểu Tiểu hồi phục và xuất viện, cho dù anh đi công tác ở đâu em cũng sẽ đi theo đó.”

“Lần này anh đi nước D, sẽ mất mười ngày nửa tháng, em không nhớ anh sao?”

Mặc Tu Trần cúi thấp người, đôi môi mỏng gợi cảm lướt nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô, anh còn cố ý trêu chọc cô thở vào tai cô một hơi thở nóng bỏng.

Ôn Nhiên tránh đi đôi môi của anh, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một lớp hồng mỏng, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rung động lòng người.

“Em không nhớ!”

Cô miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, khiến Mặc Tu Trần cau mày, lòng bàn tay anh cố định khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi cô: “Nhiên Nhiên, nói, em có nhớ anh không?”

“He he… em không nhớ!”

Ôn Nhiên cười vùng vẫy, không cho anh được như ý muốn.

“Em mà còn không nói thì chúng ta trở về phòng ngủ nói chuyện tử tế.”

Bàn tay còn lại của Mặc Tu Trần xấu xa leo lên ngực cô, xuyên qua lớp vải vẫn khiến cô hơi run lên.

Một lớp hồng mỏng trên khuôn mặt cô lập tức chuyển sang màu đỏ.

Khi cô mở miệng nói, lưỡi của anh nhân cơ hội đi vào, thuần thục khơi dậy…

“Ưm…”

Ôn Nhiên nhanh chóng bị kỹ năng hôn thành thạo của anh hạ gục, cảm giác ngứa ran như điện xẹt qua thể xác và tinh thần, thân thể cô không khỏi mềm nhũn trong vòng tay anh.

Thấy cả hai đều đã rối loạn tình mê, điện thoại di động của Mặc Tu Trần vang lên không đúng lúc.

Mặc Tu Trần nhíu mày, anh còn chưa đã thèm đành phải buông Ôn Nhiên ở trong vòng tay ra, lấy điện thoại di động ra, xoa dịu cơn nóng trong người, mỗi lần anh dụ dỗ Ôn Nhiên dường như anh đang tự tạo nghiệt.

Khi nhìn thấy cuộc gọi, mắt anh trầm xuống.

“Ai gọi thế anh?”

Hô hấp của Ôn Nhiên vẫn chưa hoàn toàn ổn định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như một quả cà chua, thân thể yếu ớt dựa vào trong lòng anh, cô ngắng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh.

“Trình Giail”

Lúc Mặc Tu Trần nhìn cô, ánh mắt của anh dịu dàng, khi nói chuyện điện thoại, giọng nói của anh lập tức trở nên lạnh lùng: “Alo!”

Ánh mắt Ôn Nhiên chọt lóe lên, hai tay cô đặt trên chân anh, dùng sức mà ngồi dậy.

Vô tình, cô đụng phải một bộ phận nào đó đang phản ứng của Mặc Tu Trần, khiến anh trừng lớn hai mắt, anh nắm lấy tay cô, ngang tàng dẫn tới chỗ đó.

“Tu Trằn!”

Ôn Nhiên thốt lên, người đàn ông này thật là!