( 22)
Triết Phong nằm hôn mê đã 2 ngày trong bệnh viện đến lúc tỉnh lại là 7h tối rồi, nhìn xung quanh đâu đâu cũng toàn mùi thuốc.. khẽ liếc nhìn xung quanh tìm thứ gì đó, nhưng nó làm cho Triết Phong thất vọng là mơ tất cả chỉ là mơ.. vốn dĩ chẳng thấy Tịnh Lan đâu? Nếu cô không về thì hắn tỉnh làm gì chứ? Thà hắn mơ thấy cô cũng được!
" Cạch " tiếng cửa bỗng mở ra nhưng Triết Phong chẳng để ý chỉ nhắm mắt nhớ đến cô!
" Chồng,... " giọng nói quen thuộc khiến Triết Phong sửng sốt nhưng mắt vẫn nhắm.. có lẽ là hắn nhớ cô đến ảo giác rồi!
" Hức.. chồng tỉnh rồi mà không chịu nhìn Tịnh Lan, chồng vẫn ghét Tịnh Lan sao? Huhu " lúc này Triết Phong mở to mắt ra nhìn đúng là Tịnh Lan, người phụ nữ mà hắn mong đến từng giây phút.. không phải mơ cũng không phải ảo tưởng!
" Tịnh Lan là em thật sao? " Triết Phong nhìn cô không dám chớp mắt.. chỉ sợ chớp mắt cô sẽ biến mất!
" Vâng là Tịnh Lan ạh " Tịnh Lan khẽ lau nước mắt.. chồng chịu nói chuyện với Tịnh Lan rồi, cô vừa gật đầu xong Triết Phong không nói không rằng liền kéo cô ôm thật chặt.. hắn nhớ.. nhớ cô sắp điên rồi!
" Hìhi.. chồng,... " Tịnh Lan khó khăn nói Triết Phong ôm cô chặt quá, Triết Phong nghe cô gọi nhẹ buông cô ra nhưng không dám thả.. hắn sợ cô sẽ chạy mất!
" Tịnh Lan anh nhớ em " Triết Phong dùng đôi mắt ấm áp nhìn cô.. dường như thế giới trước mắt chỉ toàn là cô!
" Tịnh Lan cũng nhớ chồng nữa " Nghe cô nói lòng Triết Phong ấm đến kì lạ, có lẽ là " yêu " hắn không nghĩ sẽ diệu kì đến vậy.. khẽ áp môi mình vào môi cô, không hiểu sao hắn môi cô ngọt đến kì lạ.. nhẹ tách răng cô ra đưa lưỡi mình sâm nhập vào bên trong, bàn tay không thành thật còn chui vào áo cô.. Tịnh Lan không biết hắn muốn làm gì? Chỉ biết cô thích hắn hôn mặc cho ý đồ xấu của Triết Phong!
" Cạch,... " cả bốn ông bà già đều chố mắt.. còn Triết Phong nhẹ rời môi cô mặt nhẹ đỏ, Tịnh Lan không biết gì chỉ bụm miệng cười khiến Triết Phong không có lộ chui xuống!
" Khụ.. khụ " Ông Triết khẽ ho mắt khẽ liếc nhìn Triết Phong nhưng không nhìn thẳng!
" Ông sui chúng ta đi ra ngoài không khí ngột ngạt.. khiến ông ho rồi, tôi thấy trời đẹp thích hợp đi uống nước ngọt " Ba Tịnh Lan thấy vậy hùa theo ba hắn nháy mắt.. dường như hiểu ý nhau liền gật đầu ra ngoài!
" Bà sui chúng ta cũng đi thôi.. tôi thấy quán cafe này ngon lắm mà quên giới thiệu " Mẹ Tịnh Lan đương nhiên cũng hiểu liền kéo mẹ hắn đi.. có lẽ nên giành không gian cho Tịnh Lan và Triết Phong, không khí bây giờ liền trở lại như trước Triết Phong liếc nhìn cô!
" Chồng Tịnh Lan đi theo họ nhá? " Tịnh Lan đương nhiên đâu hiểu ý đồ của bốn ông bà già kia, cô là ham vui đơn giản là muốn đi theo!
" Không cho phép " lại một lần nữa Triết Phong ôm Tịnh Lan nhưng lần này không siết chặt sợ cô không thở được, Tịnh Lan nghe vậy khẽ bĩu môi cô muốn đi chơi cơ mà!
" Áh Tịnh Lan nhớ cái này nè vui lắm " Triết Phong khẽ thả cô ra nghe cô nói!
" Chuyện gì mà em vui vậy? " Tịnh Lan nghe vậy bịt miệng khẽ cười!
" Trong bụng em có em bé ý.. mẹ nói là thiên thần " Triết Phong sửng sốt " em bé "? Cô có thai sao?
" Em nói lại một lần nữa xem? " Triết Phong như không tin vào tai mình liền muốn nói lại.. Tịnh Lan gật đầu:
" Trong bụng Tịnh Lan có em bé đấy " vừa nói tay cô còn cầm tay hắn bỏ lên bụng.. Triết Phong nói không thành lời hắn làm ba rồi sao? Cô và hắn có con rồi sao? Là thật sao?
" Chồng không thích em bé ạ? " Triết Phong nghe vậy vội lắc đầu
" Không có anh thích lắm.. anh thích lắm " Tịnh Lan mỉm cười gật đầu may quá chồng cô cũng thích em bé!
" Chồng,.. em bé ở trong bụng làm gì? Chồng bắt ra ngoài chơi với Tịnh Lan đi " Triết Phong đơ nguyên tập hắn làm sao mà bắt ra được?
" Chồng,... em bé không ngoan hôm bữa ở trong bụng còn khiến em ói nữa, nhức đầu này,.. " Tịnh Lan kể hết ra Triết Phong híp mắt:
" Để khi nó ra ngoài anh đánh nó một trận được không? " Tịnh Lan suy nghĩ xong nhẹ lắc đầu:
" Thôi.. đánh sẽ đau đó "