Cưới Vợ Trước Về

Cưới Vợ Trước Về - Chương 9





9.1


Mặc dù Thiệu Sâm cam kết hai cha con sẽ ở lại đây cùng Bùi Dạ Tĩnh, nhưng công ty của anh dù sao cũng ở Nhật Bản, hơn nữa trong khoảng thời gian này vì cô, anh bỏ bê công việc đã lâu, hiện tình cảm giữa hai người đã ổn định hơn, dưới yêu cầu quyết liệt của Đường Lăng, anh phải trở về Nhât Bản xử lý công chuyện.


"Cha không có ở đây, không cho phép chọc mẹ tức giận, cũng không cho phép phiền toái mẹ con, biết không?" Thiệu Sâm dặn dò Thiệu Thiên.


"Biết." Tiểu tử ngoan ngoãn gật đầu.


"Anh sẽ về nhanh thôi." Thiệu Sâm xoay người dịu dàng nói với Bùi Dạ Tĩnh: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."


"Ừ, yên tâm, ở nhà có em rồi."


"Anh đi đây." Thiệu Sâm lưu luyến không muốn rời đi hai mẹ con họ.


"Cha hẹn gặp lại." Tiểu tử giơ tay lên không trung quơ múa.


Bùi Dạ Tĩnh cùng con trai đứng ở cửa nhà, nhìn xe của anh rời đi, đến khi xe biến mất, cũng không nỡ vào nhà.


Mà lần này Thiệu Sâm đi, Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy căn phòng này đột nhiên lớn đến đáng sợ, trước kia cô chưa từng có cảm giác này, hôm nay thiếu đi anh, trong lòng của cô cũng cảm thấy trống rỗng.


Trong khoảng thời gian này, cô đã quen với sự hiện hữu của anh, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị của anh, anh vừa đi, cô liền bắt đầu nhớ anh rồi, một tuần lễ, cô làm sao mà sống.


"Mẹ, con đói bụng." Tiểu tử đưa tay lôi kéo vạt áo Bùi Dạ Tĩnh.


Bùi Dạ Tĩnh từ trong mạch suy nghĩ tỉnh táo lại, "Được, mẹ đi nấu cơm."


Vừa đi vào phòng bếp, cô lại nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thiệu Sâm, trời ạ, sao cô lại có ảo giác này chứ!


Cô lắc lắc đầu, tập trung tinh thần chuẩn bị cơm trưa cho con trai.


Mấy tháng sau đó, Thiệu Sâm không ngừng bay qua bay lại giữa Nhật Bản và Đài Loan.


Tần suất ngày càng nhiều, thân thể cường tráng mấy cũng không chịu đựng nổi, Thiệu Sâm ngã bệnh, thường ngày khỏe mạnh giờ bệnh như núi sập, giống như toàn bộ bệnh tật đều xông tới.


"Thế nào, khá hơn chút nào không?" Bùi Dạ Tĩnh đi vào trong nhà, thay khăn lạnh trên trán cho anh, bàn tay còn thăm dò chút nhiệt độ của anh, "Không nóng nữa, chắc là hạ sốt rồi."


"Ưmh." Cổ họng khàn khàn phát ra một tiếng, toàn thân cực kỳ yếu đuối khiến Thiệu Sâm cảm giác rất tệ.


"Nhân cơ hội này thì nghỉ ngơi thật tốt đi." Anh quá mệt mỏi, trong mấy tháng này, cô nhìn anh liều chết như vậy, cũng cực kỳ đau lòng.


"Ừ." Anh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lại mơ màng ngủ.


"Mẹ." Thiệu Thiên từ bên ngoài thò đầu vào thăm dò.


"Làm sao vậy?" Bùi Dạ Tĩnh nhỏ giọng hỏi con trai, vẫy vẫy tay với Thiệu Thiên.


Tiểu tử từ từ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng chạy đến bên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu nhìn về phía cô, "Mẹ, cha sẽ không có chuyện gì , đúng không?"


Khi cậu còn nhỏ cha luôn cao lớn uy phong, không gì làm không được , hôm nay lại nhìn cha bệnh nằm trên giường, khác với cha cậu thường ngày cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.


"Cha không có việc gì, chỉ là bị sốt, cũng giống Thiên Thiên bị cảm vậy." Bùi Dạ Tĩnh ôm con trai, trấn an lo lắng trong lòng.


"Vậy không phải cha uống thuốc như Thiên Thiên thì sẽ khỏe lại sao?" Tiểu tử ngửa đầu hỏi.


"Đúng vậy a, chỉ là cha là người lớn, cho nên phải tiêm, thời gian lâu hơn một chút." Mấy ngày nay bỏ quên cảm thụ của con trai, không nghĩ sẽ dọa sợ Thiên Thiên.


Tiểu tử cái hiểu cái không, đi tới trước mặt cha đang ngủ say, nhỏ giọng nói: "Cha, nam tử hán đại trượng phu cái gì cũng không sợ, cho nên cha cũng không thể giống như Thiên Thiên sợ uống thuốc a, không uống thuốc cũng sẽ không tốt, cha không cần sợ, cha phải mau chóng khỏe lại đó." Bùi Dạ Tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười, tên tiểu tử này lại đem nhược điểm của mình nói ra, thiệt là.


Bởi vì Thiệu Sâm ngã bệnh, cho nên đường lăng không thể không từ Nhật Bản chạy tới, giúp Thiệu Sâm một tay xử lý công việc anh mang về bên này.


Một ngày này, dưới yêu cầu của Bùi Dạ Tĩnh, sau bữa cơm chiều không lâu Thiệu Sâm liền về phòng nghỉ ngơi.


"Xem ra vẫn chỉ có em có thể trị được cậu ta." Cơm nước xong, Đường Lăng ngồi trong phòng khách nhìn Bùi Dạ Tĩnh từ trong phòng đi ra, cười trêu nói.


"Đường thúc thúc, chú ở lại đây sao?" Tiểu tử đột nhiên chạy đến bên cạnh Đường Lăng, "Cháu rất lâu không có gặp chú rồi."


"Thiên Thiên nhớ chú rồi sao?" Đường Lăng ôm lấy cậu.


"Thúc thúc, ngươi không phải là nói muốn mang cháu đi chơi sao?" Thiệu Sâm vẫn nhớ cam kết của Đường Lăng với cậu.


"Được, chờ thúc thúc lần sau trở lại liền dẫn cháu đi chơi, có được hay không?"


"Thật?"



"Dĩ nhiên, thúc thúc nói chuyện tuyệt đối giữ lời."


"Thiên Thiên, xuống." Bùi Dạ Tĩnh giả bộ tức giận, "Không phải muốn đi ngủ ư, sao lại chạy ra ngoài?"


"A, con sợ thúc thúc đi nha."


"Tốt lắm, đi ngủ."


Tiểu tử chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.


"Ngại quá." Bùi Dạ Tĩnh áy náy cười một tiếng.


"Xem ra ngoài Thiệu Sâm, Thiên Thiên cũng bị em thu phục nha." Đường Lăng mỉm cười.


"Vậy sao? Em cảm thấy cha con họ thật khó chiều nha." Bùi Dạ Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng.


Đường Lăng đột nhiên không nói lời nào, quan sát Bùi Dạ Tĩnh.


"Thật ra thì, chúng ta cũng không phải quá quen thuộc." Đường Lăng đột nhiên mở miệng, "Lần đầu tiên gặp, là ngày thứ hai sau khi Thiệu Sâm biết em, khi đó cái tên kia cũng không kịp chờ đợi nới với chúng tôi, cậu ta gặp được một cô gái khiến cậu ta động lòng. Tôi lúc đầu còn tưởng cậu ta nói giỡn, không ngờ cậu ta lại bất chấp tất cả cùng em kết hôn, khi đó chúng tôi mới biết, Thiệu Sâm có bao nhiêu nghiêm túc."


Đường Lăng dừng lại, ý vị xâu xa nói nhìn cô một cái, "Nhưng mà, cuối cùng hai người lại ly hôn, tôi vốn tưởng rằng, hai người cứ như vậy đứt, ai ngờ qua nhiều năm như vậy, cậu ta đối với em nhớ mãi không quên, chỉ vì em, cậu ta từ bỏ rất nhiều, nhiều đến mức em cũng không thể ngờ."


Bùi Dạ Tĩnh trầm mặc, lẳng lặng nghe Đường Lăng kể về những gì cô không biết ở Thiệu Sâm.


"Có thể em không biết, sau khi ly hôn với em, cậu ta như người điên vậy, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đồng, hơn nữa còn rút vốn đầu tư, khiến nhà họ Đồng tổn thất không nhỏ."


Đường Lăng kể lại mọi chuyện cho Bùi Dạ Tĩnh nghe, "Em biết tại sao cậu ta lại liều chết bay qua bay lại Đài Loan và Nhật Bản không? Đó là bởi vì mỗi lần cậu ta đến Nhật, sẽ liều mạng làm việc, muốn giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất, để sớm quay về bên mẹ con em. Thậm chí còn thiết lập chi nhánh công ty ở đây, vì muốn có thêm nhiều thời gian ở lại bên mẹ con em."


Bùi Dạ Tĩnh kêu lên, đôi tay che miệng, không để cho mình thét ra ngoài.


Hồi lâu, cô mới sững sờ mở miệng: "Em không biết anh ấy như vậy. . . . . ."


"Dạ Tĩnh, cậu ta thực sự rất thích em, tôi chưa bao giờ thấy Thiệu Sâm vì người con gái nào mà hành động đến mức độ này, đối tốt với cậu ta một chút, không cần hành hạ cậu ta và chính mình nữa, gả cho Cậu ta đi thôi." Đường Lăng cảm khái, "Tôi chỉ có thể nói những lời này thôi."


Bùi Dạ Tĩnh hốc mắt đã ươn ướt, nội tâm rung động không thôi, "Cám ơn anh nói cho em biết những thứ này." Cô hướng Đường Lăng gật đầu một cái, "Em biết phải làm gì rồi."


"Vậy thì tốt, tôi đi trước." Đường Lăng biết cô đã có đáp án.


Sau khi tiễn Đường Lăng, Bùi Dạ Tĩnh trở lại trong phòng, im lặng đứng bên giường nhìn Thiệu Sâm đang ngủ say, nội tâm kích động, nước mắt cứ vậy rơi xuống.


"Anh là đồ ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như vậy."


Quanh đi quẩn lại lâu như vậy, chỉ có người đàn ông này mới làm cô động lòng, cô tin anh yêu cô, nếu không yêu, sao lại làm nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy.


Trong khoảng thời gian này cô bị làm hư rồi, mới không nhìn tới cố gắng của anh, tùy hứng mà nghĩ muốn hưởng thụ tất cả, bỏ quên anh.


"Thật xin lỗi." Bùi Dạ Tĩnh chui vào chăn, dính vào lồng ngực của anh nhẹ giọng rủ rỉ.


Thiệu Sâm bị tiếng động đánh thức, đưa tay ôm lấy cô, "Sao vậy?"


"Sâm, em chưa nói với anh, em rất yêu anh." Cô chon đầu ở trước ngực anh lầu bầu.


"Anh cũng yêu em." Thiệu Sâm nhếch môi cười, thuận miệng mà hỏi: "Cho nên gả cho anh đi?"


"Được." Cô không chút do dự đồng ý.


Thiệu Sâm ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không có kịp phản ứng ý tứ trong câu nói của cô.


9.2


Cho đến sáng hôm sau. . . . . .


"Tĩnh nhi, em thật đồng ý gả cho anh?" Thiệu Sâm quấn Bùi Dạ Tĩnh, lần nữa xác nhận tối hôm qua mình nghe được có phải do nằm mơ hay không.


"Anh còn tiếp tục làm phiền em như vậy...em sẽ không gả nữa." Bùi Dạ Tĩnh đang bận rộn trong bếp, liền bị anh dây dưa từ sáng tinh mơ tới giờ, kiên nhẫn đều muốn mất hết.


"Được được được, anh không hỏi nữa." Anh bị dọa sợ lui thẳng đến cửa phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí hướng cô xác nhận lần nữa: "Em cũng không được đổi ý a!"


"Anh nếu không đi ra, em lập tức liền đổi ý." Bùi Dạ Tĩnh nghiêng đầu căm tức nhìn anh, giả bộ nói.


"Anh đi ra ngoài, anh đã đi ra ngoài, chớ đổi ý, chớ đổi ý!" Thiệu Sâm vội vàng chạy ra phòng bếp, để cho cô không thấy mình, nhưng giọng nói vẫn rừ ngoià vọng vào: "Tĩnh nhi, anh không nói nữa, đừng nóng giận a!"


Thiệu Sâm chỉ sợ cô tức giận sẽ thu hồi lời nói, vậy anh sẽ hối hận muốn chết, chỉ là, vừa nghĩ tới cô rốt cuộc đồng ý lời cầu hôn của anh, không khỏi nhếch môi bật cười, quá tuyệt vời, nguyện vọng của anh đã thành hiện thực.


Không nghĩ nhiều, anh lập tức gọi điện thoại cho Đường Lăng, lệnh cho cậu ta, nội trong một tuần phải chuẩn bị xong hôn lễ.


"Tôi nói này đại thiếu gia, vậy cũng quá nhanh đi?" Đường Lăng ở bên đầu điện thoại kia luôn miệng oán trách: "Yêu cầu của cậu nhiều như vậy, một tuần lễ thật sự là quá gấp."


"Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, tóm lại nhất định phải làm xong cho tôi." Thiệu Sâm bá đạo ra lệnh, "Tôi muốn cho Tĩnh nhi một hôn lễ tuyệt vời nhất."


"Cậu luôn ném vấn đề khó cho tôi a." Đường Lăng ai thán nói: "Ai, tôi thật sự là chơi lầm bạn xấu mà."


"Không cần càu nhàu nhiều như vậy, mau chóng làm xong a." Không nhịn được thúc giục, mặc kệ bạn tốt kêu oán, nhấn mạnh, "Nhớ, tất cả đều phải tốt nhất."


"Tôi biết rồi, lập tức đi làm, vậy được rồi chứ." Đường Lăng tức giận nói.


"An hem tốt, chuyện này liền nhờ cậu rồi." Thiệu sâm vui vẻ đến không ngậm miệng được.


"Coi như là tặng phẩm của tôi a."


"Cám ơn."


Đường Lăng nói đùa: "Lúc tôi kết hôn cậu bỏ một chút tiền là được rồi, được rồi, cứ như vậy đi."


"Ừ, có chuyện thì liên lạc." Dứt lời, anh kết thúc trò chuyện cùng bạn tốt .


Rốt cuộc, bọn họ cũng về bên nhau.


Sáu năm trước, Thiệu Sâm cùng Bùi Dạ Tĩnh kết hôn chớp nhoáng, căn bản cũng không có một hôn lễ chính thức, cho nên lúc này, Thiệu Sâm sẽ không để cho Tĩnh nhi chịu uất ức nữa, anh nhất định phải cho cô một hôn lễ khó quên, để bù đắp lại cho cô


Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, Bùi Dạ Tĩnh đều giống như sống ở trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày không phải đi spa, chính là thử lễ phục, tóm lại, loay hoay giống như con quay, đầu óc choáng váng , không để cho cô kịp có suy nghĩ hối hận, này cử hành hôn lễ cũng quá mệt mỏi rồi.


"Mình nói này Bùi tiểu thư, Thiệu phu nhân tương lai, cậu còn mấy bộ lễ phục chưa thử đấy." Tô Hà vừa xuay người lại liền thấy Bùi Dạ Tĩnh ngồi liệt ở trên ghế sofa, biết rõ cô mệt chết đi, còn tàn nhẫn mà nhắc nhở: "Này, nhanh thử đi."


"Trời ạ, mới có một ngày, không cần thay đổi nhiều như vậỵ chứ?" Bùi Dạ Tĩnh không nhịn được ai oán, cô sắp ăn không tiêu rồi, "Sớm biết thế này đã không đồng ý gả."


"Hắc, Thiệu phu nhân, bây giờ mới nói cái này có phải quá muộn rồi không." Tô Hà dội cho cô một gáo nước lạnh, cười nói: "Còn không mau đi."


"Vẫn là lần đầu tiên kết hôn tốt nhất, vừa nhanh vừa gọn gàng." Bùi Dạ Tĩnh đứng dậy, nhận lấy lễ phục trên tay Tô Hà, đi vào phòng thử quần áo tiếp tục trách nhiệm nặng nề.


"Làm ơn, cậu có tinh thần một chút có được hay không." Tô Hà trợn mắt một cái, "Dầu gì Thiệu Sâm cũng có lương tâm, chuẩn bị cho cậu một hôn lễ long trọng, đã không biết hưởng thụ, còn nghĩ không cần, đầu cậu có phải hỏng rồi hay không?"


"Cái gì là hưởng thụ a, căn bản là hành hạ!" Ngăn cách bằng cánh cửa, Bùi Dạ Tĩnh ở bên trong bất mãn la lên.


Tô Hà ở bên ngoài bất đắc dĩ than thở, không có biện pháp cùng bạn tốt nói thêm nữa, cô bị tư tưởng của Bùi Dạ Tĩnh dọa sợ rồi.


Một tuần lễ sau, dưới sự chứng kiến của mọi người hai người họ lần nữa kết làm vợ chồng.


Bất đồng với hôn lễ sáu năm trước chính là, lần này bọn họ được gia đình và bạn bèchúc phúc, còn có đứa con đáng yêu, để cho bọn họ cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.


Đêm tân hôn, Thiệu Sâm đưa con trai tới nhà cha mẹ vợ, sau đó rốt cuộc có thể độc chiếm vợ trong đêm tân hôn, không khỏi xúc động thật lâu.


Nếu như năm đó anh quyết tuyệt vạch rõ giới hạn cùng Đồng Thải Điệp , như vậy bọn họ cũng sẽ không ly hôn; nếu như không có con trai động viên, có thể anh cũng không có dũng khí đặt chân đến nơi này tìm kiếm Bùi Dạ Tĩnh, nếu như không trải qua những thứ này, bọn họ có thể sẽ bình bình đạm đạm qua cả đời, thậm chí còn có thể sẽ bởi vì nguyên nhân khác mà ly hôn cũng không chừng, cũng sẽ hông có đoạn tình yêu như lúc này.


Đáng tiếc, trên cái thế giới này không có nếu như, cũng không có thuốc hối hận, Thiệu Sâm rất cảm kích ông trời cho anh một cơ hội làm lại từ đầu, để cho anh có cơ hội quý trọng người anh yêu.


"Tĩnh nhi, chúng ta rốt cuộc ở cùng một chỗ!" Thiệu Sâm ôm chặt cô, thở dại thật sâu mà thỏa mãn.


"Chúng ta không phải vẫn luôn ở cùng nhau sao?" Bùi Dạ Tĩnh cười khẽ, "Sao anh lại hồ đồ như vậy?"


"Mấy ngày nay chúng ta là ở chung một chỗ, nhưng mà từ đầu đến cuối anh cũng không có danh phận, hôm nay rốt cuộc em trở thành vợ của anh, anh không còn gì tiếc nuối." Thiệu Sâm xúc động thật lâu, "Trải qua nhiều chuyện như vậy, qua nhiều năm như vậy, chúng ta còn có thể cùng nhau, anh đã là cảm kích vạn phần, cũng không cần cầu xin điều gì nữa."


"Em cũng vậy, cảm tạ ông trời để cho chúng ta còn có thể cùng nhau." Đôi tay vòng chắc hông của anh, nhẹ giọng nói ra.


"Anh cũng sẽ không rời khỏi em nữa!" Anh cúi đầu thâm tình đưa mắt nhìn cô, "Sẽ không bao giờ."


"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, sẽ không bao giờ tách ra nữa!"


Thiệu Sâm cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đẩy ra hàm răng tiến quân thần tốc, quấy lên cái lưỡi thơm tho của cô.


Đôi tay Bùi Dạ Tĩnh leo lên cổ của anh, ôm chặt lấy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn sâu của anh.


"Tĩnh nhi. . . . . ."


Cánh môi cuồng mãnh mút vào, đầu lưỡi cực nóng ở trong miệng cô lăn lộn, âm thanh tấm tắc vang lên ở tân phòng quanh quẩn, mê người tình triều hết sức căng thẳng.


“Sâm. . . . . . Nóng. . . . . .” Trong cơ thể nhiệt hỏa như muốn đốt cháy thân thể của cô, cực kỳ khó nhịn.


Anh nhẹ nhàng cởi lễ phục trên người cô, dịu dàng vuốt ve, “Tối nay là đêm động phòng của chúng ta, từ từ thôi.”


Nói xong, Thiệu Sâm nhanh chóng ngậm môi của cô, liếm cánh môi hồng, ôm chặt lấy cô, bàn tay hướng đồi ngực chậm rãi bò đến, ngón tay vuốt ve điểm hồng hồng trước ngực.


“A!” Cảm giác có một dòng điện tê dại chạy qua sống lưng, khiến cô toàn thân run rẩy.


Cặp tuyết trắng mềm mại trong lòng bàn tay anh biến đổi các loại hình dáng, cảm giác tuyệt vời để cho anh có chút không cách nào tự chủ vuốt ve, động tình không dứt, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa mềm mại không ngừng khẽ gặm cắn liếm hôm, tư vị khiến anh quyến luyến không dứt, thân thể cô làm anh điên cuồng!


“Tĩnh nhi, em thật đẹp!”


Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy cả người tràn đầy khoái cảm, bị anh gặm cắn như vậy, cho cô thoải mái không dứt, kìm lòng không được than nhẹ,”A. . . . . . Nha. . . . . . “


Cô thở dài thỏa mãn giống như là khích lệ anh, nhiệt tình dâng cao tiếp tục mút hôn mềm mại của cô, liều chết hấp thu trong miệng cô tất cả mật ngọt, cuồng mãnh cơ hồ muốn cắn nuốt cả người cô.


Nhịp tim của cô bị anh làm cho rối loạn, mãnh liệt của anh khiến cô không tự chủ nhiệt tình đáp alji.


“Tĩnh nhi, em thật ngọt.” Thiệu Sâm liếm cánh môi của cô, từng chút từng chút hấp đãn cô.


Đôi tay đi tới trước ngực, nắm thật chặt hai luồng đầy đặn của cô, dùng sức vuốt ve, môi lưỡi theo cần cổ đi xuống, cuối cùng vùi rãnh ngực của cô, hít lấy hương thơm đầy mê người.


Anh thè lưỡi liếm những rọt mồ hôi rỉ ra ở rãnh ngực, mang lại cho cô tê dại, giống như nhấn chìm cô vào bể dục lãng mạn, muốn hoàn toàn bốc cháy.


Anh còn cố ý dùng răng cắn nhẹ điểm hồng ở đầu ngực cô, kéo ra, liếm mút, làm cho người phía dưới thở gấp liên tiếp.


Ngón cái cùng ngón trỏ nhéo điểm hồng còn lại, xoay tròn lởn vởn, một tay từ từ dời xuống, tìm kiếm vùng đất rậm rạp.


“Nha. . . . . .” Ngực truyền đến hơi đau nhói, khiến thân thể đã sớm nhạy cảm càng thêm tê dại khó nhịn,”Ông xã, mau yêu em. . . . . .”


Thiệu Sâm không thỏa mãn tâm nguyện của cô, ngón tay vẫn còn ở đầu ngực vuốt ve, bàn tay tại miệng huyệt khẽ vuốt ve, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, không thể thỏa mãn được cô.


“Sâm. . . . . . “Vội vàng muốn hóa giải lửa dục trong cơ thể, cô ra sức giãy dụa thân thể mềm mại, nũng nịu với anh.


“Ngoan, đợi chút.” Thiệu Sâm tiếp tục vân vê đầu ngực cô, muốn true đùa cô đến mức tận cùng.


Anh từ từ dời xuống dưới, đẩy hai chân của cô ra, đem mình đưa vào giữa hai chân cô, sau đó, lại gần nơi đang tản ra hương thơm để hương thụ vị ngọt mê người này.


Những nụ hôn khe khẽ đặt lên đùi non của cô, ở trên đôi chân để lại những đấu vết đậm nhạt khác nhau.


Bùi Dạ Tĩnh chặt níu lấy tóc anh, không ngừng rên rỉ, mà anh trằn trọc hôn đôi chân cô, mút qua từng ngóc chân xinh xắn của cô, vừa nhẹ nhàng vừa kích thích.


Nhất thời, lửa nóng hừng hực từ ngón chân lan ra toàn thân, trong bụng một cỗ lửa nóng, khiến cô run rẩy không ngừng, hơi thở gấp gáp. . . . . .


hoa huy*t không ngừng tiết ra mật dịch, dính ướt ga giường phía dưới, anh như người đói khát, liều chết mút lấy hoa huy*t, giống như đó là mỹ vị nhân gian.


Một hồi lâu, anh lưu luyến rời khỏi huyệt động mê người, anh nâng mông của cô lên cao, để cho chõ kín của cô lộ ra ngoài, ngón tay thon dài không ngừng kích thích nhụy hoa của cô.


Anh biết cô đã đạt được khoái cảm, lửa nóng gắng gượng khẽ trượt vào dũng đạo, cuối cùng vọt vào hoa huy*t chặt trất!


“A!” Hai người cùng thỏa mãn rên rỉ ra tiếng.


Mềm mại như tơ bao bọc, khiến anh không nhịn được ở trong cơ thể cô chậm dãi hoạt động, đốt lên ngọn lửa nhiệt tình trong cô, cũng không kịp chờ đợi nâng mông của cô lên cao, dùng sức đâm vào thật sâu.


“Tĩnh nhi, em thật sạch!” Cái loại chặt chẽ này thật muốn lấy mạng của nh.


“Sâm, nhanh lên một chút. . . . . . “ Cô dùng sức đong đưa cái mông, muốn anh mãnh liệt hơn nữa đánh thẳng vào.


Anh quả nhiên không chịu sự kỳ vọng của cô, eo ếch cuồng mãnh lay động, cuồng mãnh co rúm, khi anh mạnh mẽ chạm vào, đụng lấy nơi sâu nhất trong cơ thể cô khiến cô thét không ngừng:”A a a. . . . . .”


“Tĩnh nhi, nơi mẫn cảm của em vẫn không thay đổi.” Thiệu Sâm không ngừng đụng khối thịt mềm mại kia, kích thích tình triều tăng cao.


Bùi Dã Tiĩnh liều chết nâng mông phối hợp với nhịp điệu của anh, đôi tay nắm chặt hôn của anh, không ngừng rên ri, thở gấp, dường như bị cỗ khoái cảm đẩy lên chin tầng mây.


“Tĩnh nhi!” Anh gầm nhẹ một tiếng, dòng điện vọt qua sống lưng, một luồng nhiệt lưu vọt vào hoa huy*t.


“A. . . . . .” Bùi Dạ Tĩnh cảm nhận được một cỗ ấm áp tràn ngập trong cơ thể.


Thiệu Sâm lập tức ngậm lấy tiếng thét chói tai của cô, đầu lưỡi đưa vào trong kiệng của cô, tất cả đều nuốt vào trong bụng, cùng cô hưởng thụ cảm giác tuyệt vời còn sót lại.


Khúc nhạc hạnh phúc tiếp tục trình diễn. . . . . .