Dạ Mộc muốn bóp chết cái tên xấu xa này, nàng dở khóc dở cười nói,
"Ta đây liền xoa bóp giúp ngươi, ta từng học qua một chút......"
Mặc Lâm Uyên vừa lòng, ở trên đùi nàng tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, để nàng xoa một chút.
Hai người không nói chuyện nữa, sau một lát.
"Tiểu Mộc Nhi."
"Hở?"
"Ngươi còn chưa có quỳ thủy* sao?"
(*): là kỳ kinh nguyệt ở nữ giới.
Nghĩ kỹ quỳ thủy là cái gì, Dạ Mộc thiếu chút đẩy hắn từ trên đùi xuống!
Rõ ràng là từ hiện đại tới, nhưng mặt nàng vẫn không khắc chế được mà đỏ mặt, quẫn đến không được! Loại việc này là việc mà nam nhân như hắn nên hỏi sao?!!
Thấy Dạ Mộc cả người cứng đờ, biểu tình cổ quái, Mặc Lâm Uyên mở mắt phượng, cặp con ngươi thâm thúy diễm lệ nhìn nàng.
"Xấu hổ rồi sao?"
Nàng chẳng lẽ không thể xấu hổ?!
Thật lâu sau Dạ Mộc mới nuốt xuống một ngụm ác khí, rầu rĩ nói,
"Ngươi sao có thể hỏi cái này!"
Nàng tựa hồ có chút không cao hứng mở miệng,
"Về sau không được hỏi."
"Vì sao không thể hỏi?"
Mặc Lâm Uyên cười khẽ, thanh âm của hắn mang theo từ tính đặc thù, đặc biệt lúc này nghe hết ma mị.
"Nếu không hỏi, về sau ngươi không nói thì làm sao bây giờ?"
Dạ Mộc trợn to mắt nhìn hắn,
"Này, việc này ta nên nói cho ngươi sao?!!"
Mặc Lâm Uyên không tán đồng nhìn nàng,
"Ngày hôm qua ta đọc sách, trong sách viết nữ tử tới quỳ thủy liền có thể sinh con nối dõi, loại sự tình này ngươi không nói cho ta, ngươi muốn nói cho ai?"
Dạ Mộc cảm thấy nàng không có biện pháp cùng Mặc Lâm Uyên nói chuyện, thiếu niên mười sáu tuổi đều khó hiểu như vậy sao? Nàng tới kỳ sinh lý hay không, sinh con hay không liên quan gì tới hắn?
"Ngươi chính là tên cầm thú!"
Dạ Mộc buồn bực duỗi tay muốn véo hắn, vừa đưa tay ra liền bị Mặc Lâm Uyên bắt được, hắn cầm tay nàng hôn lên một cái.
"Được, đừng xấu hổ, ta không nói còn không được sao?"
Mặt Dạ Mộc đỏ bừng, nhưng cũng thức thời nhảy qua đề tài này, nghiêm túc hỏi,
"Vậy ngươi nói nói, hôm nay trên triều rốt cuộc vì sao bọn họ cãi nhau?"
"Không có gì......"
Biểu tình Mặc Lâm Uyên lãnh đạm,
"Người thừa kế Chu gia đã chết, người Chu gia ở trên triều nói là chết vì bị mưu sát, muốn ta tra rõ."
"Cái này cũng chưa tính là đại sự?!"
Dạ Mộc trừng mắt nhìn hắn.
Mặc Lâm Uyên thu hồi tươi cười nghiêm túc nói,
"Kỳ thật cùng việc tối hôm qua ta ngủ không ngon chuyện đó thật đúng không tính là lớn."
Dạ Mộc vội vàng hỏi hắn,
"Vậy vì sao tối qua ngươi ngủ không ngon?"
Mặc Lâm Uyên nhìn Dạ Mộc một cái, đột nhiên lật người, đè nàng trên long sàng*, đè thấp thanh âm nói.
(*): giường của hoàng đế thường được gọi như vậy.
"Bởi vì, ta muốn nàng."
"A......"
"Tiểu Mộc Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chuyển đến cung điện của ta được không?"
Hắn hỏi nghiêm túc, nhưng Dạ Mộc nghe xong không luyến tiếc mà đẩy hắn ra!
"Ngươi nằm mơ!"
Nàng vẫn là một cây giá, hắn mỗi ngày nhớ thương nàng, nếu ngủ chung thật, nàng tuyệt đối một giây đã bị ăn luôn!
Mặc Lâm Uyên ngồi quỳ ở trên giường, có chút khó xử nhìn nàng, thở dài nói.
"Tiểu Mộc Nhi, nàng luôn không ngoan."
Hắn nghiêm túc nói,
"Nàng muốn cái gì, ta đều có thể thỏa mãn, nhưng yêu cầu của ta......"
"Nàng, cũng không thể cự tuyệt."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Hắn nói làm Dạ Mộc hồi tưởng một năm huyết lệ này!
Nàng không thích mặc váy, cả ngày mặc quần dài giản dị chạy khắp nơi. Trên mặt thì Mặc Lâm Uyên không nói cái gì, nhưng sau lưng lại sai người thu hết những quần áo giản dị lại, chỉ để lại váy.
Nàng không muốn đi Ngự Thư Phòng bồi hắn đọc sách, muốn tránh hắn, Mặc Lâm Uyên cười mà không nói. Sáng sớm hôm sau, lúc nàng đang ngủ nướng ngoài cửa liền vang lên tiếng chiêng trống, buộc nàng không thể không rời giường đi Ngự Thư Phòng.
Mọi việc như thế, việc ác hắn làm nhiều đếm không xuể!
Nàng muốn muốn một, hắn cho hai. Lúc hắn muốn gì, nàng không chịu nhưng chưa từng cự tuyệt thành công.
Nhưng lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói muốn nàng bồi ngủ! Hắn chiếm cứ thời gian ban ngày của nàng còn chưa đủ, buổi tối cũng muốn hãm hại nàng? Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
"Không được! Chuyện này kiên quyết không thể đáp ứng, ta sẽ không ngủ cùng ngươi!"
Dạ Mộc nói năng có khí phách tỏ thái độ!
Ai ngờ Mặc Lâm Uyên lại kinh ngạc nhìn nàng,
"Khi nào ta nói muốn ngủ cùng nàng?"
Hắn cười, ánh mắt bỡn cợt.
"Ta chỉ là muốn nàng dọn đến thiên điện mà thôi, nhưng kỳ thật, nàng tưởng cùng ta ngủ sao?"
Hắn ra vẻ tự hỏi nói,
"Hay là nói, nàng không sợ ta?"
Dạ Mộc lại muốn bóp chết hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi,
"Mặc kệ là đi thiên điện, hay cùng ngươi ngủ, ta đều không đáp ứng!"
Nói xong, nàng quay đầu liền muốn chạy đi.
"Không đáp ứng, điểm tâm mỗi ngày sẽ không có."
Mặc Lâm Uyên nói xong, quả nhiên thấy bước chân Dạ Mộc chậm lại.
Gần đây Mặc Lâm Uyên tìm được một đầu bếp làm điểm tâm tay nghề vô cùng tốt, Dạ Mộc ăn có chút nhiều nên khuôn mặt trẻ con lại phì một chút.
Dạ Mộc cảm thấy chính mình không thể vì này năm đấu gạo khom lưng, vì thế lại nhanh hơn một chút tốc độ.
"Hơn nữa không đáp ứng, lệnh bài tùy tiện xuất cung cũng không có."
Bước chân Dạ Mộc lại dừng lại.
Những người kia đều thân quen với nàng, hẳn là có thể trộm chuồn ra nhỉ?
Thời điểm nàng nghĩ như vậy, thanh âm Mặc Lâm Uyên mang theo ý cười truyền đến.
"Xem ra nàng thật sự không muốn dọn lại đây."
Hắn ngồi ở trên giường, phi thường nhàn nhã nói,
"Ta đây liền cho người dọn qua giúp nàng vậy!"
"Mặc Lâm Uyên ngươi!!!!"
Dạ Mộc ảo não xoay đầu, liền thấy ngón tay Mặc Lâm Uyên điểm bên môi mình.
"Tiểu nha đầu, cái này là binh bất yếm trá, đó là nàng dạy ta."
Vì thế vạn phần bất đắc dĩ, Dạ Mộc phải trở về thu thập hành lý, bởi vì hôm nay Mặc Lâm Uyên bắt nàng phải dọn lại đây.
Chờ Dạ Mộc đi rồi, một hắc y nhân đi vào, quỳ gối bên chân Mặc Lâm Uyên.
"Bệ hạ, thuộc hạ nhận được tin tức, người Chu gia rất có thể đêm nay sẽ hành động, Thừa Tướng truyền tin tức tới muốn bệ hạ chuẩn bị sẵn sàng."
Lúc này Mặc Lâm Uyên hoàn toàn thu liễm sự nhẹ nhàng trước mặt Dạ Mộc khi nãy, mặt trở nên lạnh lẽo mang theo một tia nguy hiểm.
Hắn nhếch miệng,
"Tiểu Mộc Nhi cùng trẫm ở một chỗ tự nhiên thực an toàn, người Chu gia muốn bắt nàng uy hiếp trẫm cũng phải có bản lĩnh mới được."
Đối phương không biết nói như nào, cuối cùng đành phải nói một câu,
"Bệ hạ anh minh."
Chỉ là bệ hạ à, người xác định không phải lấy việc công làm việc tư sao?
Dạ Mộc tức giận bắt đầu thu thập hành lý.
Đáng thương cho nàng chỉ muốn lấy Ấp Giới Đồ mà thôi, nhưng Mặc Lâm Uyên xấu xa kia lại luôn khi dễ nàng! Đã vậy nàng muốn phản kháng cũng không được, muốn trốn đi cũng không xong, còn lại phải ở cùng hắn, thật là uất ức......
Nhưng cung nhân bên người Dạ Mộc người người đều không biết nàng đang ai oán, biết nàng muốn chuyển đến thiên điện, một đám kích động không ngừng!
"Thật tốt quá, bệ hạ nên làm như vậy sớm hơn! Đây mới là thiên tử!"