Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 102: Không muốn




"Sao lại thế?"

Tần Nguyệt Oánh bối rối.

Nàng ít nhiều cũng hiểu tính cách nam nhân của mình.

Cục Than là bảo bối của nàng nên hắn đương nhiên sẽ không dám đụng đến nó, nhưng nếu là người khác thì......

"Ta chuyển vụ án mạng trong tay cho ti Binh Mã rồi," Phượng Quan Hà ở bên kia mài con dao bóng loáng rồi cẩn thận cất đi, sau đó lại bắt tay vào dọn dẹp căn bếp trở về y nguyên như lúc đầu, "Vì vụ án cổ trùng và những việc lặt vặt khác của ti Binh Mã, e rằng hai người sẽ không được thấy mặt nhau trong thời gian dài đấy."

"Bọn ta? Ta......" Tần Nguyệt Oánh mới đầu hơi khó chịu, ngẫm lại lại thấy kinh ngạc, "Ngươi cứ đẩy công việc đi như thế ư? Người nọ cũng đồng ý?"

Người nọ đương nhiên chỉ Hoàng Thượng.

"Có gì mà không đồng ý, lý do cũng đủ cả rồi," Phượng Quan Hà nhàn nhạt nói, "Ti Binh Mã vì nhiều nguyên nhân nên thường xuyên tới mấy nơi thanh lâu đó, Thiệu Ưng và mấy tú bà có tiếng kia đều quen nhau, điều tra mấy thứ dùng trong việc kinh doanh xác thịt này chẳng phải thuận lợi hơn ta sao?"

Tần Nguyệt Oánh nhướng mày.

Nàng biết mấy nơi giải trí mua vui này thường xảy ra nhiều tranh chấp, chỉ cần được các quan lớn xếp vào loại làm ăn đứng đắn là có thể nhờ ti Binh Mã đến giải quyết giúp. Thiệu Ưng quen biết mấy bà mụ trong thanh lâu cũng không đáng trách, nhưng sao nghe phò mã nói vậy nàng lại cảm giác như hắn đang ngầm chèn ép người kia vậy?

Nàng nghi ngờ nhìn vào phòng, không hé răng.

Phượng Quan Hà đợi hồi lâu nhưng không thấy tiếng trả lời, hắn hụt hẫng nói: "Oánh Oánh thấy hắn vất vả à?"

"Ta thấy ngươi còn vất vả hơn," Tần Nguyệt Oánh nói một cách khô khan, "Lại đây."

Giọng điệu nghe như gọi chó nhưng Phượng Quan Hà chỉ có thể nghe lời đi tới một cách cứng nhắc.

Đây là lần đầu hắn nói những lời như vậy trước mặt Oánh Oánh, hắn vừa mong những tính toán nhỏ nhen của mình không bị nàng phát hiện, đồng thời cũng hy vọng lời mình nói có thể tác động ít nhiều đến nàng, để nàng tránh xa loại nam nhân có ý đồ bất chính đó một chút.

Thân hình cao to của hắn che khuất ánh nến khiến căn phòng lập tức tối lại.

Tần Nguyệt Oánh chậc lưỡi nhìn chiếc tạp dề nhỏ hắn mặc, đợi tâm trạng ổn định lại mới hỏi: "Sao ngươi cứ cảm thấy Thiệu Ưng có suy nghĩ kia với ta vậy?"

Đương nhiên là do trực giác của nam nhân rồi.

Phượng Quan Hà mím môi, cố gắng làm cho ánh mắt của mình trông có vẻ trung thực ngay thẳng: "Lần này thật sự là vì Thiệu Ưng phù hợp hơn thôi."

"Lần này? Ngươi còn biết là mình đã nghĩ như vậy nhiều lần rồi à?" Tần Nguyệt Oánh đứng trước hắn, ngẩng cổ nhìn hắn, "Ngươi nghi ngờ ta, ta không vui."

Nhìn thấy đôi mắt phượng long lanh ẩn chứa chút tức giận, Phượng Quan Hòa chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, hầu kết hắn lăn lộn một hồi nhưng vẫn không nói được gì.

Dù thẳng lưng nghiêm trang như tư thế trong quân đội nhưng hắn vẫn không giấu được cảm giác cô đơn và ấm ức đang tỏa ra. Tần Nguyệt Oánh ngước nhìn hắn, cảm thấy nếu hắn có đôi tai to như Cục Than thì bây giờ nhất định sẽ cụp xuống một cách đáng thương.

Nàng chọc chọc chiếc tạp dề trước người hắn.

Người đeo tạp dề vẫn không phản ứng gì.

Hắn cao hơn nàng gần một cái đầu nhưng Tần Nguyệt Oánh lại cảm thấy bây giờ hắn giống như một nàng dâu nhỏ tủi thân vì bị coi thường, cũng không biết mình đang giận dỗi cho ai xem.

"Được rồi, được rồi, đừng bày cái bộ dạng này ra với ta," có lẽ vì vừa ăn cơm hắn làm nên Tần Nguyệt Oánh bị ánh mắt của hắn làm bối rối, nàng nói một câu có lệ, "Lần này ta không so đo với ngươi."

Khi nàng quay đi, Phượng Quan Hà lặng lẽ đứng sát vào một chút.

"Ta không nghi ngờ Oánh Oánh," hắn nhẹ nhàng nói, "Là tự ta...... thật sự không muốn nhận việc này."

"Vì sao?" Tần Nguyệt Oánh hỏi hắn.

Phượng Quan Hà im lặng một lúc rồi nói: "Không...... không có gì."

Hắn dời mắt đi nơi khác, trông như đang suy tư điều gì.

===

Tần Nguyệt Oánh đoán hắn cần chút thời gian để bình tĩnh nên buông tha cho hắn, còn mình thì ôm Cục Than về phòng trước.

Ban ngày mới mưa nhưng cảm giác bức bí trong không khí vẫn không tan hết. Nàng nằm trên giường trong phòng ngủ một lát đã thấy nóng nên một mình chạy đến chiếc giường nhỏ dưới cửa sổ trong thư phòng nằm.

Đêm đã khuya, ếch nhái bên hồ kêu ồm ộp, nàng không cách nào ngủ được.

Tần Nguyệt Oánh biết phò mã của mình mấy năm qua luôn tuân theo lệnh Hoàng Thượng và không thoái thác bất cứ điều gì. Lần này hiếm khi thấy hắn đẩy trách nhiệm cho bên khác, có lẽ hắn thực sự không muốn làm.

Nàng chợt nhớ ra lần này khi Phượng Quan Hà về đã không kịp giấu chiếc mặt nạ đồng và bị nàng phát hiện.

Người nọ muốn hắn làm ảnh vệ sao?

Vị trí đó thật sự không hợp với hắn.

Nửa đời trước hắn học cách mang binh đi đánh giặc, nhưng nửa đời sau lại yêu cầu hắn cả ngày ở trong cung làm những việc bí mật xấu xa nhàm chán đó. Nếu thật sự muốn thế thì thà tống hắn về quê làm ruộng, ít nhất hắn còn được tự to tự tại.

Nhưng Tần Nguyệt Oánh biết không thể có chuyện đó.

Phượng Quan Hà là trung thần được người nọ dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm. Muốn bồi dưỡng một vây cánh chỉ trung thành với mình trong triều đình đầy quan lại quý tộc này thì mỗi quân cờ trong tay đều rất quan trọng. Dù hắn có tàn phế hay nảy sinh chút bất mãn không nên, nhưng nếu không trụ đến cùng thì làm sao xứng đáng với mấy năm trời đã bỏ ra cho mình?

Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt Oánh không khỏi cười lạnh.

Không có gia tộc chống lưng nên lúc nào cũng phải để ý thái độ người khác, bị người khác kiểm soát, để loại người nào cũng bắt nạt mình được, cuộc sống này của hắn thật sự khiến nàng khó chịu......

Tần Nguyệt Oánh nhắm mắt lại, suy nghĩ phiêu dạt, vào lúc sắp ngủ nàng quay người lại, chợt cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó.

Nàng mở mắt ra thì thấy Phượng Quan Hà đang nằm cạnh mình.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~