Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 113: Thú cái đã chấp nhận lời tán tỉnh của hắn




Tác giả: chơi hậu huyệt, lên cơn sốt, hít thở không thông

==

Những nơi trên cơ thể bị phơi mưa đều lạnh lẽo nhưng đầu nàng lại nóng rực.

Tần Nguyệt Oánh dại ra hồi lâu mới nhận ra hơi nóng này không đến từ mình mà từ nam nhân bên trên.

Ngay cả hơi thở của hắn cũng nóng như lửa... Nàng tự hỏi có phải vì mưa lạnh nên mới tạo ra sự tương phản như vậy không?

Nhưng tại sao họ phải làm việc này dưới mưa?

Lạnh, nóng, đau, tê, ngứa... đủ thứ cảm giác kỳ lạ đan xen vào nhau, cản trở việc suy nghĩ của nàng.

Nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt đen đang kề sát mình, cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này chắc hẳn rất ngốc nghếch.

"Thật sự...... ngươi sẽ làm vậy với Oánh Oánh sao?" Nàng ngập ngừng hỏi.

Nam nhân bên trên cười nhẹ, giọng nói có chút thỏa mãn và vui mừng.

"Đúng vậy." Hắn nói.

·

Hai hơi thở nóng bỏng giao hòa trong mưa, Phượng Quan Hà cúi người, thăm dò hôn lên khóe môi nàng.

Nữ nhân nhỏ bên dưới đã hoàn toàn mất đi khả năng từ chối, mặt mũi vẫn ngơ ngác như thế, hé miệng ra để mặc hắn xâm nhập.

Nụ hôn nhanh chóng trở nên sắc tình.

Hắn trườn lưỡi vào mút lấy chiếc lưỡi nhỏ khiến mình ngày đêm thương nhớ, âm thanh mút lưỡi say sưa, thô lỗ và tục tĩu hòa với tiếng mưa rơi không cách nào che đậy được.

Hắn hoàn toàn không có kỹ xảo gì, cũng không biết cách luyện tập —— tất cả đều chỉ dựa theo bản năng của giống đực.

Liếm âm hộ hay hôn môi đối với hắn cũng đều như nhau.

Hắn muốn ra sức khơi dậy tình cảm của thú cái trong lòng mình, để nàng dạng chân ra, co bóp tử cung, bày ra tư thế ngoan ngoãn đợi được thụ thai... Hắn không biết làm mấy kiểu mơn trớn nhẹ nhàng và chậm rãi để thể hiện tình cảm kia.

Nhưng bây giờ...... Oánh Oánh đã nói yêu hắn.

Vậy sau này có thời gian thì cùng nhau nghiên cứu mấy thứ đó sau cũng được.

Nụ hôn nồng nàn như bây giờ, thỉnh thoảng còn được đáp lại nhẹ nhàng cũng đã đủ khiến hắn khó kiềm chế được mình rồi.

Điều này chứng tỏ thú cái đã chấp nhận lời tán tỉnh mời gọi, đang mong chờ lần giao phối tiếp theo với hắn, thân thể dâm đãng của nàng cũng đã sẵn sàng dung nạp tinh giống của hắn...

Hôn một lúc lâu khiến nàng cảm thấy khó thở. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt trên vai hắn bắt đầu đẩy nhẹ, Phượng Quan Hà đành phải buông nàng ra.

Nàng há miệng thở hổn hển mà không nói gì. Nàng nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước, đờ đẫn, mái tóc ướt dính vào trán, nhìn thế nào trông cũng thấy ngoan ngoãn và dễ thương.

Và không hề kháng cự......

Đôi khi, không kháng cự cũng là một kiểu đồng ý.

·

Chỉ cần một cái lưỡi chó cũng có thể liếm hết mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng.

Ý nghĩ ấy làm hắn đột nhiên hưng phấn, eo căng lên thúc mạnh mấy cái khiến thú cái dưới thân phát ra tiếng kêu rụng rời.

Nơi này đã lâu không được sử dụng phải không? Chắc hẳn nó đã nhớ hắn đến mức khít chặt lại rồi. 

"Có lạnh không?" Hắn hỏi. Dù gì đây cũng là thời điểm quan trọng để trao đổi tình cảm, hắn không thể chỉ nghĩ đến việc giao phối mà thi thoảng cũng phải thể hiện sự quan tâm và săn sóc mà một giống đực nên có.

Tần Nguyệt Oánh lắc đầu. Thật ra nàng hơi lạnh, nhưng cơ thể phò mã lại ấm áp, thậm chí còn có chút nóng khác thường, chỉ cần áp vào người hắn nàng đã thấy thoải mái rồi.

Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, không hiểu vì sao cơ thể phò mã lại ấm như vậy?

Cảm giác như...... ngay cả dương vật cắm sâu trong người nàng cũng nóng đến đáng sợ.

Dường như có dòng máu nóng đang chảy trong những đường gân dữ tợn bao quanh bề mặt nó... Vật đó đập thình thịch và nảy lên, bừng bừng khí thế đâm vào nơi sâu nhất trong nàng. Dù cách một vách thịt ở giữa nhưng nàng vẫn lo sợ tử cung của mình bị bỏng...

Không biết cuối cùng nó sẽ bắn vào đâu?

Hơi nóng bất thường khiến nàng bắt đầu hưng phấn, nàng gác chân lên vai hắn, cánh tay mềm mại cũng vòng ra sau vuốt ve lưng hắn, cơ thể ưỡn lên bám lấy nam nhân như đang chờ đón một trận hoan ái kịch liệt.

Quả nhiên hắn không thể chịu nổi khi thấy nàng như vậy. Sau vài cú thọc cắm, hắn lại áp trán mình lên trán nàng, ngậm lấy môi nàng và vói lưỡi vào trằn trọc liếm mút. Các cơ phía sau thắt lưng hắn căng cứng đầy mạnh mẽ, nàng vừa chạm vào thì chúng đã run rẩy dữ dội, sau đó dùng hết sức đáp lại bằng một cú đâm thật sâu...

Mưa rơi rất nhanh, chiếc giường nhỏ kêu kẽo kẹt dưới sức nặng, mặt giường mềm mại làm từ thực vật nảy lên với lực vừa phải, nam nhân hôn môi một cách thô bạo và đụ cắm nữ nhân mỏng manh bên dưới liên tục mà không biết mệt.

Mặc dù lỗ đít phía sau không phải thứ dùng cho mục đích này nhưng hắn vẫn đâm mở nó và thọc mạnh vào trong nhiều lần. Đã nếm trải đủ mùi vị, nó càng không chịu nhả dương vật ra, tham lam và dâm đãng hơn cả âm hộ phía trước.

Nghĩ đến việc trước kia nàng đối xử với hắn chẳng ra gì, vậy mà giờ thân mình mảnh dẻ yêu kiều này lại do một tay hắn khai phá, Phượng Quan Hà càng cảm thấy trong lòng nóng hơn, hắn hôn môi nàng không chịu buông.

Chỉ thân mật trong một thoáng một chốc đã là gì? Hắn muốn làm thế này với nàng cả đời.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì đôi tay ôm lưng hắn bất chợt cào loạn, đôi chân nhỏ trên vai hắn cũng di chuyển, khe huyệt kia lại càng kẹp hắn chặt hơn. Phượng Quan Hà đoán có lẽ nàng khó thở, nhưng nhìn cặp mắt phượng trắng dã kia lộ ra vẻ vui sướng, hắn bỗng nổi ý xấu ấn nàng xuống, không cho nàng cự quậy, thậm chí còn lấn tới ra sức hôn nàng. Cho đến khi đôi mắt kia trợn ngược gần như chỉ còn lòng trắng và chảy nước mắt động tình, cơ thể nữ nhân trong lòng hắn bắt đầu run lên, lúc này hắn mới biết nàng đã đến.

Mưa nhỏ dần, không còn làm khổ người ta nữa. Hắn buông nàng ra, hai người cùng há miệng thở hổn hển.

Trong núi có tiếng chim bay, bầu trời lại sáng thêm một chút.

"Bốp" một tiếng giòn vang!

Phượng Quan Hà vừa mới đứng dậy, buông đôi chân ngọc kia xuống vì sợ nàng mệt thì lập tức ăn một cái tát vào mặt!

Hắn mím môi, khó tin nhìn về phía nàng thì thấy nàng quay đầu sang một bên, lồng ngực phập phồng, cánh tay thon trước ngực khó khăn lắm mới che được hai núm vú, bàn tay của nàng buông xuống bên sườn ngực —— chính nó vừa mới tát hắn.

Phượng Quan Hà lau mặt, cười một tiếng không rõ cảm xúc. Hắn thầm nghĩ dâm phụ này đúng là ra vẻ, hai cái động đều bị hắn đâm biến dạng rồi, vú có gì cần che nữa?

"Sao vậy, ngươi không phục?"

Cảm nhận được hắn đang nhìn mình, Tần Nguyệt Oánh nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt không chút cảm xúc —— nếu có thì cũng chỉ là chút khiêu khích và bình thản, giống như vừa rồi chỉ là trò đùa giường chiếu hết sức bình thường giữa phu thê.

Nhưng nàng lại không biết ánh mắt của mình sau khi trải qua mây mưa đã biến thành dáng vẻ nhu tình thế nào.

"Tiếp đi chứ!"

Phượng Quan Hà nhìn chằm chằm nàng, lồng ngực nóng như thiêu còn miệng thì khô khốc. Hắn cúi người xuống tiến lại gần mắt nàng, cho đến khi hơi thở nóng rực của họ phả vào mặt nhau, gần đến mức hắn cuối cùng cũng thấy Tần Nguyệt Oánh nhìn đi nơi khác.

"Ngươi sợ cái gì?" Hắn cười nhạt, thay vì thuận thế hôn nàng thì lại nhân lúc nàng hoảng loạn mà lần tay xuống dưới gối của nàng.

Động tác này khiến sắc mặt nữ nhân nhỏ càng thêm bất an.

Hắn thật sự đã tìm thấy một món đồ.

Phượng Quan Hà nhìn dương vật giả lạnh lẽo trong tay, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~