Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 120: (HĐ) Kết hôn xong, vợ lạnh nhạt với anh




Vì có nhiều nhân chứng nên Phượng Quan Hà chỉ tường trình ngắn gọn rồi kéo Tần Nguyệt Oánh đi ra lối thoát hiểm đằng sau.

Trong lòng anh có một ngọn lửa không tên đang thiêu đốt. Anh cởi áo khoác vest ra nhưng vẫn thấy chưa đủ nên tùy tiện kéo cổ áo sơ mi ra, cơ bắp rắn chắc và bờ vai rộng liền thấp thoáng hiện ra.

Anh chỉ lo bước xuống. Không hiểu sao anh không muốn để ý đến cô.

"Anh đi đâu vậy!" Tần Nguyệt Oánh đứng tại chỗ dậm dậm chân, ấm ức trừng mắt nhìn anh.

"Xuống đưa cô về nhà." Phượng Quan Hà trầm giọng nói, bước chân không dừng lại.

"Em không muốn về nhà."

Phượng Quan Hà lúc này mới dừng bước, "Bảo vệ gọi cảnh sát rồi, cô muốn đi theo họ về đồn?"

Giọng anh có chút lạnh, hơi ấm trên người cũng dần biến mất, anh chỉ thấy trong lòng như có gì đó mắc nghẹn lại và lên men, chua chát vô cùng.

"Còn chưa xem phim mà!" Tần Nguyệt Oánh gọi anh.

Phượng Quan Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua —— chiếc áo gió của cô đã được vắt lên tay từ lúc nào, đôi chân nở nang bọc trong chiếc tất trắng lộ ra từ dưới váy. Chiếc nơ bướm trên đôi giày cao gót khiến cặp chân ấy của cô càng đáng yêu hơn, từ góc độ này anh có thể nhìn thấy đường viền ren trên bắp đùi cô.

Anh chỉ liếc qua rồi không nhìn nữa.

Tần Nguyệt Oánh lại dậm chân một cái, làm nũng nói: "Đi lên đi!"

Khi làn váy bay lên, khóe mắt anh dường như thoáng thấy màu sắc giữa hai mảnh ren —— lụa đen được buộc bằng ruy băng hồng, một mảnh nho nhỏ......

Hình như là quần lót chữ Đinh (丁).

Vành tai anh lập tức đỏ bừng, xiềng xích đạo đức một lần nữa quấn chặt lấy anh, anh chỉ có thể máy móc bước lên cầu thang.

Tới bên cạnh cô, Phượng Quan Hà rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề ở cô.

"Đứng thẳng lên, đừng vặn chân*."

(*Chú thích: dáng đứng quay hai mũi chân vào nhau, còn gọi là dáng đứng bồ câu, hay thấy ở nhân vật nữ anime Nhật. Ảnh tui để đầu chương)

"Ai nha, anh lính định huấn luyện Oánh Oánh này," bị phát hiện đang làm bộ đáng yêu, Tần Nguyệt Oánh không giả vờ nữa, rất tự nhiên vòng tay quấn lấy cánh tay anh, "Anh lính giận đấy à? Em tưởng anh trai em... đã kể cho anh nghe về người đó rồi. "

Công lao đều thuộc về cô, còn lỗi thì của người khác.

"Cô, cô đừng gọi tôi là anh gì đó nữa." Phượng Quan Hà lắp bắp, cảm thấy kỳ quặc khi xếp ngang vai với người bạn học*.

(*Chú thích: bản gốc nữ chính gọi nam chính là "binh ca ca". Từ "anh" ở đây thực ra là "ca ca", khác với "anh - tôi" bình thường)

"Ồ...... anh giận à?" Tần Nguyệt Oánh kéo anh cùng đi lên.

"Tôi chỉ hơi lo thôi, không giận." Mùi thơm từ cơ thể cô gái xông vào mũi anh, bộ ngực trắng mềm của cô cứ đung đưa trong tầm mắt, Phượng Quan Hà cắn chặt khớp hàm, có chút thất thần.

"Thật sao? Vậy là anh quan tâm đến Oánh Oánh ư?"

"Ừ...... Ừm?" Cái này là đánh tráo khái niệm sao.

"Ngày mai lại đi hẹn hò với Oánh Oánh nhé, được không?"

Tần Nguyệt Oánh ôm cánh tay anh, đôi mắt vừa khóc vẫn còn phiếm đỏ, như thể nếu bị từ chối lần nữa sẽ rơi nước mắt.

Ánh mắt cô nhìn anh vừa vui mừng lại mong chờ.

Phượng Quan Hà cứng đờ, không biết có nên đồng ý hay không.

Hình như anh...... lại bị dắt mũi rồi.

===

Trong phòng ngột ngạt và ẩm ướt, Phượng Quan Hà bị cái nóng làm cho bừng tỉnh.

Làm việc liên tục trong quân doanh mấy tháng khiến anh mệt mỏi, tắm rửa qua loa xong liền ngủ thiếp đi, tóc cũng không làm khô, gối đầu ướt đẫm còn đầu anh thì nặng trĩu.

Bật điều hòa và tắm lại lần nữa, lúc này anh mới có cảm giác được thư giãn. 

Kết hôn chưa được bao lâu anh đã bị điều đến biên giới, lần cuối gặp vợ cũng là khi cô tiễn anh trước cửa nhà họ.

Sau khi anh đi, vợ anh cũng rời khỏi thủ đô và về quê mua một căn nhà, hàng ngày quanh quẩn trong nhà tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu sớm.

Quê họ là một thành phố ven biển không quá lớn, đồ ăn ngon không thiếu, việc đi lại cũng khá thuận tiện, cuộc sống tuy kém xa hoa hơn so với lúc còn ở thủ đô nhưng vẫn được coi là dễ chịu.

Phượng Quan Hà nằm trên giường xem cập nhật WeChat của cô, anh nhấp vào những bức ảnh gần đây nhất cô đăng, phóng to rồi lại thu nhỏ, nhìn đi nhìn lại.

Nửa năm qua dường như cô càng thêm mặn mà duyên dáng hơn.

Vợ anh thật đẹp.

Phượng Quan Hà sờ sờ mũi, ngây ngô mỉm cười.

Không giống nhiều cặp vợ chồng quân nhân khác, họ dự định qua bảy tám năm nữa, khi cả hai bước qua ba mươi tuổi mới có con.

Phượng Quan Hà cho rằng việc lớn như sinh con ít nhất cũng nên đợi khi sự nghiệp anh ổn định, vài năm nữa được điều chuyển về mới có thể ở bên cô.

Còn vợ anh nghĩ thế nào...... Phượng Quan Hà không biết.

Thật ra anh đoán Tần Nguyệt Oánh không yêu mình nhiều nên chưa từng dám nhắc đến chuyện có con với cô.

Sau khi kết hôn, thái độ của vợ đối với anh bỗng trở nên lạnh lùng. Cô không chỉ ngừng nói những lời ngọt ngào khi yêu mà khi gọi video, cô còn cố tình ép nọng cằm của mình ra cho anh xem.

Tất cả chỉ vì anh biểu hiện không tốt trong đêm tân hôn của họ.

Nhưng chẳng phải việc đàn ông biểu hiện không tốt trong lần đầu là bình thường sao? Sau đó anh lại thử lần nữa, cuối cùng mới hầu hạ vợ mình miễn cưỡng vừa lòng.

Anh biết làm vợ quân nhân không dễ dàng nên đã cố gắng bù đắp cho cô bằng những cách khác. Tiền lương mỗi tháng anh chỉ giữ lại ba nghìn đồng tiêu vặt, còn lại đều chuyển vào thẻ chung của hai người. Sau khi tới biên giới, chỉ cần có di động anh liền gọi điện thoại hỏi han cô, kể cho cô nghe mọi thứ có thể về hành trình, chỉ hy vọng vợ không nghi ngờ gì mình.

Nhưng rốt cuộc cô cũng không còn nhiệt tình với anh như trước khi kết hôn nữa.

Nghĩ đến đây, Phượng Quan Hà cảm thấy như mình đang ở trên một con tàu cướp biển, sau khi bị người ta lừa gạt chiếm đoạt thân thể liền bị vứt bỏ như một đôi giày rách, đợi đến khi già nua héo mòn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Tâm trạng đột nhiên trở nên tồi tệ. Anh đau đầu day day ấn đường.

Hôn nhân của anh sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc phải làm thế nào để cải thiện nó đây?

Anh vẫn muốn tiếp tục thích cô thật nhiều, thật nhiều năm nữa!

Đủ loại lo âu đè lên mình, Phượng Quan Hà mê man chìm vào giấc ngủ.

===

Anh không tránh được mơ thấy một giấc mộng ướt át.

Cảnh trong mơ vẫn là lần đầu họ gặp nhau.

Phượng Quan Hà vẫn còn nhớ rõ bộ phim chiếu rạp ngày hôm đó.

Đó là một bộ phim Ấn Độ kể về một cô gái xuất thân nghèo khó ước mơ trở thành ca sĩ. Đoạn giữa có một cảnh, mẹ của nhân vật chính bưng một đĩa cà ri ra, người cha cảm thấy hương vị không ngon nên tức giận hất đổ cái đĩa xuống đất, hết đấm lại đá vào hai người phụ nữ yếu thế trong nhà. 

Rõ ràng là một bộ phim chữa lành truyền cảm hứng nhưng cảnh phim đó lại khiến người xem vô cùng bàng hoàng. Màn hình lớn chiếu sáng lờ mờ khuôn mặt của mọi người, anh nhìn thấy cô gái bên cạnh đang rơi nước mắt.

Bị phát hiện, cô xách túi lên chạy ra ngoài. Phượng Quan Hà vội vàng theo sau rồi chặn cô lại ở lối đi vắng người trước nhà vệ sinh.

Cô khóc, cái đầu nhỏ vùi vào ngực anh, mái tóc rối bù trông có chút chật vật. Cô vòng tay ôm eo anh, thân hình nhỏ nhắn run rẩy, dựa vào anh như đang ôm một con thú bông trên giường.

Nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của anh, thấm vào trái tim anh.

Mãi đến lúc đó, Phượng Quan Hà mới nhận ra người thanh niên kia đã làm gì cô.

Mọi lời an ủi đều trở nên nhạt nhòa, anh ôm lấy cô bằng đôi tay cứng ngắc và khoác áo vest của mình lên vai cô.

Đối với bất kỳ đôi nam nữ nào lần đầu gặp mặt, hành động như vậy đều có vẻ đi quá giới hạn, nhưng anh chỉ mong cô có thể ấm áp hơn một chút.

"Em xin lỗi," cô vùi vào ngực anh nghẹn ngào, sau đó ngẩng đầu lên, "Em vốn định để lại ấn tượng tốt trong lần gặp đầu của chúng ta, nhưng Oánh Oánh làm hỏng nó mất rồi."

Anh nhìn thấy những giọt nước mắt trên hàng mi của cô rung lên, đôi mắt cáo của cô lúc này thực sự tràn ngập đau buồn. Hơi thở của cô phả vào cổ anh, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt mấp máy thốt ra những lời làm người ta tan nát cõi lòng...

Tim Phượng Quan Hà cũng run lên.

Thực ra anh thấy hổ thẹn với chính mình.

Một giây trước anh còn nghi ngờ đôi tất của cô, viên ngọc trai của cô, nụ cười cô dành cho anh, nghi ngờ việc người thanh niên đó tình cờ xuất hiện trong trung tâm thương mại này có phải một sự trùng hợp hay không.

Làm thế nào anh có thể làm như vậy?

Đúng là một tội ác không thể tha thứ.

Anh không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt cô, suy nghĩ hồi lâu mới nói được một câu, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cô cũng không nói gì.

Khi đó, cô nhìn anh rồi vòng tay qua cổ anh, kiễng mũi chân lên và hôn nhẹ vào một bên má anh.

Tim anh đập dồn dập, hồi ức và cảnh trong mơ bắt đầu méo mó từ đây.

===

Anh ôm lấy eo cô và ép cô vào tường, nhiệt tình đáp lại.

Động tác hôn rất thuần thục, đầu lưỡi móc vào liếm mút nhau, như thể bọn họ đã hôn nhau như vậy cả ngàn lần.

"Đinh" một tiếng, ngón tay gõ vào vách tường phát ra một tiếng vang nhỏ. Anh rút tay lại nhìn và phát hiện một chiếc nhẫn cưới kiểu dáng cổ xưa trên tay trái.

Bọn họ đã kết hôn rồi ư? Khi nào vậy?

Nhưng Phượng Quan Hà không rảnh để suy nghĩ kỹ.

Cô đang vuốt ve thân thể của anh,  khiến anh lập tức trở nên cứng ngắc, cứng vô cùng. Anh bế bổng cô lên rồi đi vào buồng vệ sinh bên cạnh.

Tất chân màu trắng bị xé rách, chiếc quần lót bị kéo lệch sang một bên. Anh ngồi xổm xuống, lung tung liếm cho cô ướt nhẹp, sau đó vừa cởi thắt lưng ra vừa nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

"Công chúa nhỏ, đừng khóc." Anh nói.

Dương vật sưng tấy nóng bỏng thúc thẳng đến nơi sâu nhất, ván cửa rung lên kẽo kẹt, bộ phim còn hơn một tiếng nữa mới kết thúc.

Trong suốt khoảng thời gian đó, để dỗ dành cô anh đã thủ thỉ rất nhiều lời tốt đẹp và cũng không ít lời thô tục.

Công chúa nhỏ của anh càng khóc thảm hơn và bắn tung tóe khắp sàn.

Mặc dù không đúng với chuẩn mực văn hóa ở nơi công cộng, nhưng Phượng Quan Hà không nghĩ rằng mình đã làm sai cách.

Bọn họ trước kia vẫn thường an ủi nhau như vậy và lúc nào cũng hiệu quả.

...... Trước kia?

Phượng Quan Hà không thể nhớ ra là trước kia nào.

Gần đây trong đầu anh luôn xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ.

Có lẽ kiếp trước bọn họ cũng là một đôi vợ chồng kỳ lạ như vậy.

(Editor: 60 vote lên chương nhé mn)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~