Ngoài cửa sổ có tiếng lao xao, Phượng Quan Hà biết là từ quán ăn sáng dưới tầng khách sạn.
Mùa hè trời luôn sáng rất sớm, thời gian ban đêm cứ thế trôi đi, nhưng Phượng Quan Hà vẫn cảm thấy nó chưa đủ.
Tàn thuốc để lại một vết đỏ đậm trên mu bàn tay nhưng anh không để tâm. Anh lặng lẽ lắng nghe tiếng thở dốc ở đầu bên kia điện thoại, nét mặt dần trở nên dịu dàng.
Anh nhớ cô rất nhiều.
Camera bị ướt nên không nhìn được rõ, nhưng chỉ cần là cô thì dù là một cái bóng mờ ảo anh cũng thấy thật dễ thương.
Vào những lúc thế này, anh sẵn sàng cho cô thời gian tự sửa sai.
Làm nốt một lần cuối nhẹ nhàng đi, chỉ cần là vợ thì dùng cách gì cũng được. Hơn nữa, anh cảm giác được sau khi mình đồng ý với yêu cầu của vợ thì cô lại càng nhiệt tình với anh hơn. Anh rất thích cách vợ bám dính lấy mình. Chỉ tiếc trước đây mấy lần có cơ hội tốt để phát triển tình cảm mà anh lại bỏ lỡ vì vướng mắc tâm lý, anh......
Màn hình rung mạnh hai cái rồi lung lay liên tục, hình như cô vừa đá chân lên giá đỡ.
Suy nghĩ của Phượng Quan Hà bị đình trệ trong giây lát - không thể dùng góc quay đẹp kia để tiếp tục việc đang dang dở hay sao?
Sau đó, anh trông thấy cô gái nhỏ trên màn hình lật người lại, đôi chân nhỏ đạp một cái, tay kéo chăn lung tung rồi đắp lên người.
Phượng Quan Hà: ?
Đang làm gì vậy?
Sau đó nữa, anh nghe thấy cô chép chép miệng ngon lành......
"...... Vợ?"
Sự dịu dàng trên mặt anh đông cứng lại, không thể tin được anh chỉ ngủ vài tiếng với mái tóc ướt rồi dành nửa đêm ở bên cô để rồi nhận lại điều này.
Anh vẫn chưa xong mà, cô không nhìn thấy sao?
Nếu không thấy thì có thể nhìn lại.
"Oánh Oánh buồn ngủ rồi, lần sau chơi tiếp nhé."
Khăn trải giường hơi ướt, cô cự quậy rồi quấn cơ thể trần trụi vào chăn, bọc mình thành một ổ bánh mì.
Giọng điệu của cô nghe như đang đuổi một chú chó con năn nỉ mình dắt ra ngoài đi dạo vậy...
Phượng Quan Hà vô cùng sững sờ, ban đầu anh còn khó chịu vì bị bỏ rơi, nhưng khi nhìn cô ngủ yên ổn, cuối cùng anh lại không nổi giận được.
Đấu tranh tâm lý một hồi, anh tắt camera rồi cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Anh lúc nào cũng không làm gì được cô.
===
Hình như trời đang mưa.
Tần Nguyệt Oánh quấn chăn ngủ ngon lành, không biết trời đã mưa bao lâu nhưng cô cảm giác như rất lâu rồi.
Cô vừa ngủ vừa mộng mị, mơ hết cũng là lúc cô tỉnh lại.
"Vợ à?"
Trên đỉnh đầu có ai đó gọi cô.
Người này sao còn chưa tắt máy vậy?
Lúc này Tần Nguyệt Oánh mới nhận ra không phải trời đang mưa mà là chủ nhân biến thái đang muốn tắm cùng mình.
Nghe giọng nói đó là biết đang làm 'đồ thủ công', cô hiểu rất rõ nó.
Tần Nguyệt Oánh hắng giọng, cố ý hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Hừ......" Phượng Quan Hà đáp lại, đang lúc mấu chốt nên không muốn nhiều lời.
Đều là nam nữ trưởng thành nên không có gì phải giả vờ, có thì cũng là giả vờ một chút khi ở trên giường.
Tần Nguyệt Oánh cũng lười hỏi, kẻo lại bị đòi 'nợ' rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi lần nữa.
Không biết 'mưa' bao lâu, đến khi cô sắp ngủ quên thì nghe thấy anh lẩm bẩm: "Đồ điếm này, thật không có lương tâm."
Tần Nguyệt Oánh xoay người lại.
Anh lập tức sửa lời, "Vợ?"
Tần Nguyệt Oánh không muốn để ý đến anh.
Một lúc lâu sau, mưa tạnh, có lẽ công việc 'thủ công' đã hoàn thành.
"Vợ à, lát nữa anh lên trấn trên cắt tóc, em nghĩ anh nên để kiểu nào?" Phượng Quan Hà ở đầu bên kia nhỏ giọng hỏi, không biết cô ngủ chưa.
Anh nghĩ mấy chuyện này vẫn nên tham khảo ý kiến của vợ.
Tần Nguyệt Oánh chép chép miệng, nhắm mắt nói: "Vuốt ngược!*" Dứt lời liền nghiêng đầu ngủ.
Phượng Quan Hà hiểu ý cô, đó là kiểu số 4.
(*Chú thích: 背头 - kiểu tóc slick back)
Nhưng ở vùng này mà vuốt tóc ngược ra sau khi huấn luyện thì vẫn quá nóng, lúc nào cũng phải đội mũ che tóc, gội đầu xong còn phải sấy khô.
Anh thầm tính toán một chút, quyết định lần này sẽ cạo ngắn.
Đến khi anh được trở về thì cũng vừa vặn trở thành kiểu tóc vợ thích.
===
Tuy đang trong kỳ nghỉ nhưng Phượng Quan Hà vẫn có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Lên xe, anh ngồi xuống ghế phụ và nhìn vào một danh sách dài những thứ cần tìm mua, vì nhiều món lại phức tạp nên cần phải lên kế hoạch cẩn thận.
Trần Mặc đang lái xe bỗng liếc thấy hai quầng thâm dưới mắt anh, suýt nữa đạp nhầm chân phanh thành đạp chân ga.
"Anh, anh...... anh chiến đấu ác liệt suốt đêm đấy à?" Trần Mặc lại kinh ngạc nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, "Sáp chảy*? Chơi lớn thế ư?"
(*Chú thích: 滴蜡 - một hình thức bạo dâm)
Giọng điệu này giống như nhặt được cục vàng ven đường.
Phượng Quan Hà không nói nên lời, cầm tờ danh sách che chắn mặt.
"Mẹ nó, sao anh có thể làm chuyện có lỗi như vậy với chị dâu? Anh có phải con người không hả?!" Trần Mặc tức giận đập tay lái.
Phượng Quan Hà: ?
Cậu không lái thì để tôi lái, đâu cần để hai người chết chung một hố.
Trần Mặc thấy anh không nói gì, tưởng anh bị nói trúng tim đen nên càng hùng hổ giảng giải cho anh về đạo đức đàn ông.
Phượng Quan Hà trộm lấy điện thoại ra nghịch, mặc kệ anh ta nói. Hai người tuy cùng nhập ngũ nhưng lí do không giống nhau. Anh vì muốn thoát khỏi tình cảnh ở quê nhà và cũng không có nhiều tiền. Còn Trần Mặc lại là vì nhiệt huyết của bản thân.
Hiện thực luôn tàn khốc, sau khi nhập ngũ Trần Mặc mới phát hiện cuộc sống quân đội khác xa với lý tưởng của mình.
Sau khi bị điều đến đơn vị xa xôi này, cách sống của các đồng chí ở đây đã làm anh ta hoàn toàn vỡ mộng.
Phượng Quan Hà nghe người bên cạnh dong dài mà vẻ mặt đầy thương xót.
Nói đi, nói đi, trút giận một chút cũng tốt, anh hiểu những ấm ức trong lòng anh ta.
Phượng Quan Hà chỉ nghe tai này rồi lại ra tai kia, anh lặng lẽ mở video WeChat đang treo ở chế độ nền.
Vợ anh ngủ ngon lành.
Mặc dù có vẻ trẻ con nhưng anh không lỡ tắt máy khi thấy thời lượng cuộc gọi video ngày càng tăng lên.
Anh nhìn đầu cô trượt dần ra khỏi gối rồi nằm vẹo xuống, dù vậy vẻ mặt cô trông vẫn thoải mái.
Bình thường ngủ như vậy chẳng phải sẽ bị sái cổ sao?
Nhưng cơ thể của vợ anh đúng là rất mềm dẻo.
Chợt cảm thấy cô giống như một chú mèo nhỏ, Phượng Quan Hà không khỏi ngây ngô cười một tiếng.
Trần Mặc kinh hãi, nhìn anh với vẻ mặt như gặp quỷ.
Phượng Quan Hà cũng thấy không ổn nên lập tức bình tĩnh lại, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Trần Mặc: "Cậu có sạc dự phòng không?"
"Anh, anh tìm mấy cô phát thanh viên thật đấy à?" Dáng vẻ Trần Mặc trông như trời sập, hồi tiểu học anh ta thích bạn học nữ cũng không cười ngốc nghếch như vậy.
"Không phải...... nói cậu cũng không hiểu đâu." Phượng Quan Hà lẩm bẩm, có tin nhắn đến nên anh lại nhìn điện thoại.
Xem xong càng vui vẻ.
Đã có danh sách được nghỉ ba tháng sau. Là người phụ trách doanh trại nên anh thường nhận được thông tin trước để sắp xếp các công việc, chuyện này phải được giữ bí mật đến kỳ nghỉ.
Anh nhìn lướt qua.
Đầu tiên, không có Trần Mặc.
Tiếp theo, có anh.
Vậy nghĩa là năm nay anh có thể về nhà ăn Tết, nếu suôn sẻ thì có thể ở lại đến Tết Nguyên Tiêu. Phượng Quan Hà tuy vui nhưng vẫn phải nhịn cười vì còn một con người xui xẻo đang ngồi cùng xe với mình.
Về việc giữ khuôn mặt lạnh thì anh vẫn rất chuyên nghiệp.
Trừ phi nhịn không được.
"Chết tiệt! Mẹ nó anh thích cô phát thanh viên đó lắm à? Anh không thể sống thiếu cô ta hả?" Trần Mặc có vẻ rất bất bình, đội trưởng Phượng bây giờ làm anh ta cảm thấy thật xa lạ.
"Đúng đúng," Phượng Quan Hà bình tĩnh lại nhưng vẫn không nhịn được cong khóe miệng lên, "Cậu nói thế nào thì là thế đó."
Anh không muốn tranh cãi với Trần Mặc về chủ đề này nữa. Khi nào về anh sẽ bí mật cùng vợ "ba năm bế hai đứa" rồi khiến mọi người bất ngờ.
Còn Trần Mặc......
Phượng Quan Hà liếc nhìn anh ta, hỏi thẳng: "Cậu và góa phụ kia thế nào?"
Anh và vợ đã tiến bộ vượt bậc nên hy vọng đội phó cũng có thể đuổi kịp.
Nhưng những lời này dường như đã chạm đến vết thương lòng của Trần Mặc, anh ta mặt đầy phẫn nộ bấm còi xe...
Dưới bầu trời bao la và những tán cây thấp, bỗng có một ngoại lực tác động mạnh khiến cả hai đập mạnh đầu về phía trước...
Phượng Quan Hà đang bắt chéo chân, đầu gối suýt nữa bị đập gãy.
Ai mà ngờ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mẹ kiếp cũng tông phải đuôi xe nhau được......
Tác giả: Lái xe không đúng cách sẽ khiến người thân của bạn khóc ròng.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~