Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ nên nửa sau cuộc họp Phượng Quan Hà nhanh chóng tiến vào chế độ làm việc.
Trước mặt dường như có một ánh mắt luôn giả vờ vô tình liếc qua anh. Phượng Quan Hà thỉnh thoảng nhìn lại nhưng cô lập tức cúi đầu, chột dạ nghịch cây bút trong tay.
Trong lòng anh cười nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Con người, đôi khi sẽ trở nên vướng mắc và mâu thuẫn.
Bị bỏ mặc nhiều ngày, thật ra trong lòng anh rất giận. Nhưng cơn giận này đã chẳng còn ý nghĩa gì ngay khi anh nhìn thấy cô, chỉ nỗi nhớ cô cũng đã đủ hòa tan mọi thứ.
Anh hơi cúi đầu, vành mũ che đi cảm xúc mãnh nhiệt trong mắt. Cuộc họp kéo dài rất lâu khiến mọi người đều có chút uể oải, chỉ có hai người mặc quân phục vẫn ngồi thẳng lưng. Chừng này thực sự không là gì đối với họ.
Gần cuối cuộc họp, Tần Nguyệt Oánh cuối cùng cũng được một lúc nhàn nhã. Ngồi phía sau những người khác, không bị ai để ý, cô thất thần nhìn huy hiệu trên mũ đội đầu của người đàn ông nhà mình.
"Oánh Oánh, hai anh quân nhân đó thế nào? Cô cũng thấy bọn họ đẹp trai phải không?" Đồng nghiệp nữ Thiều Phương lén lút ngó qua, cô ấy là thư ký chính hiệu của giám đốc Từ, rất thích mối quan hệ từ trên trời rơi xuống này, dù sao một mình cô ấy cũng không kiểm soát được tình hình ở một nơi lớn thế này.
"Cô thích ai? Lát nữa tôi giới thiệu anh chàng đeo kính cho cô nhé?" Tần Nguyệt Oánh điềm nhiên đá người đàn ông nhà mình ra.
"Ô, cô còn có người quen trong quân đội à? Xịn vậy," Thiều Phương khen, "Nếu có thể kết bạn WeChat để trò chuyện thì tốt quá, còn việc kết hôn thì tính sau. Mấy bà dì nhà tôi ra sức giới thiệu sĩ quan quân đội cho tôi, nhưng tôi biết kết hôn với quân nhân chẳng có gì hay ho!"
Tần Nguyệt Oánh cười cười, "Đúng vậy, khổ muốn chết, chỉ giữ thể diện cho các trưởng bối trong nhà được thôi."
Kết thúc cuộc họp, giám đốc Từ đứng lên, cảm ơn và bắt tay hai đồng chí bộ đội đặc nhiệm, nói một tràng mấy lời khách sáo. Vóc dáng 1m7 của anh ta đứng giữa hai người 1m88 và 1m85 khiến anh ta thoáng cảm thấy có chút xấu hổ.
Thiều Phương nhìn chằm chằm hai người mặc quân phục xanh rồi nghiêng người xem xét, phân tích, "Oánh Oánh, tôi nghĩ anh chàng đeo kính kia là nhân viên văn thư, khí chất cũng khá nhã nhặn. Nhìn quân hàm của người cao hơn anh ta thì có vẻ cấp bậc cũng lớn hơn, nhưng mà tướng mạo hung dữ quá, da dẻ rám nắng mà còn nhiều tuổi nữa!"
"Cô hỏi tôi nên chọn ai à? Tôi thấy cả hai đều ổn," Tần Nguyệt Oánh lại cười, "Cô trông anh ta hung dữ vậy thôi. Kiểu đàn ông này ấy à, đến 50 tuổi vẫn sẽ như 30, xét về lâu dài thì không tồi. Ví dụ như, gần đây có diễn viên đóng vai cảnh sát đang nổi kiêm thành viên nhóm nhạc cũng không để lộ dấu hiệu tuổi tác, giống hệt như yêu tinh vậy! Thật ghen tị."
Thiều Phương gật đầu, có vẻ suy tư.
"Vậy tôi sẽ chọn người đeo kính!" Cô ấy nắm chặt bàn tay trắng hồng và hạ quyết tâm, "Tôi sẽ tự cua! Thấy người phù hợp thì phải chủ động tấn công, tiến lên nào!"
"Ồ? Thế thì tôi chọn người già hơn." Tần Nguyệt Oánh che miệng cười trộm, xem ra ông xã nhà cô vẫn còn kém thu hút.
Thiều Phương kinh ngạc, "Cô chọn ư? Tôi thấy người kia thoạt nhìn trông giống người đã có gia đình, vả lại tuổi tác cũng giống kiểu như vậy......"
Nói đoạn, Thiều Phương lại nhớ cuộc điện thoại mà Tần Nguyệt Oánh tắt đi trước khi vào phòng.
"Anh ta có, tôi cũng có, hợp nhau quá còn gì, sao nào?" Tần Nguyệt Oánh cười thần bí, đôi môi đỏ mọng toát ra vẻ quyến rũ khó tả, "Có rồi thì không thể ăn vụng được sao? Vừa hay công ty cũng chi trả tiền khách sạn cho chúng ta mấy ngày. Môi trường ở đây cũng không tệ, xong việc lại về nhà chăm con, quá thoải mái còn gì."
Thiều Phương nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cuối cùng dựng ngón tay cái lên.
Thư ký Tần đâu làm gì sai? Chẳng qua cô ấy chỉ phạm vào sai lầm mà mọi gã đàn ông trên đời này đều mắc phải thôi.
Hơn nữa cô nghĩ Tần Nguyệt Oánh có khả năng cao sẽ đạt được mục đích. Khi cái miệng nhỏ kia mở ra và thổi vào tai cô, ngay cả một người phụ nữ như cô còn rùng mình thì liệu người đàn ông nào có thể cưỡng lại được......
Sau mấy câu nữa, cuộc họp kết thúc, mọi người rời đi.
Không biết vì sao anh chàng quân nhân mà Thiều Phương để ý lại bỏ chạy như bị thần chết đuổi. Thiều Phương đoán có lẽ anh ta ra ngoài "xả nước", mặc dù xấu hổ nhưng cô vẫn đành đuổi theo. Đại diện các công ty đều lần lượt rời đi, chỉ một lát sau trong phòng đã không còn lại mấy người.
Tần Nguyệt Oánh vẫn ngồi đó, cầm chiếc gương nhỏ ung dung trang điểm, dáng vẻ trông rất nhàn nhã. Vài người cẩn thận đi vòng qua cô để ra ngoài, sợ làm gãy son môi của cô thư ký Tần. Phượng Quan Hà tháo găng tay ra, không ngẩng đầu, tựa lưng vào ghế, nhàn nhã cầm điện thoại trả lời tin nhắn. Bộ đồng phục trên người khiến mọi người không ai dám lân la gần anh, có thể đi đường vòng thì đều đi đường vòng.
Phòng họp chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại hai người.
Thư ký Tần lúc nào cũng thoa son rất cẩn thận, lúc này lại càng chăm chút tỉ mỉ hơn —— ai biết được liệu người nào đó bị bỏ rơi có bất ngờ tấn công để trả thù hay không? Đội trưởng Phượng cúi đầu, anh chỉ nhìn lướt qua nội dung trên màn hình còn chủ yếu luôn nhìn chằm chằm vào thời gian ở góc trên cùng bên phải —— gần năm phút sau, anh nghe thấy tiếng kéo khóa túi xách, trong lòng thầm thở phào, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô gái này, lúc nào cũng dụ dỗ anh đến mức khó chịu.
Khi anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ mà anh ngày đêm nhớ đến cũng vừa vặn hiện ra sau chiếc gương. Đôi mắt đẹp ngấn nước của cô nhìn chằm chằm anh, con ngươi như cất chứa một lưỡi câu nhỏ. Cô còn chưa nói gì mà đã chu đôi môi son lên hôn gió với anh một cái.
Dáng vẻ quyến rũ ấy lập tức làm tan chảy tảng đá đang đè nén cảm xúc của anh, có thứ gì đó nổi lên, nếu anh không khống chế kịp thời thì nó sẽ sớm trở thành một cơn sóng thần.
Phượng Quan Hà vẫn kiềm chế bản thân và quay mặt đi, nhưng hơi nóng trên mặt khiến anh nghi ngờ vành tai mình chắc cũng đã đỏ bừng rồi. Đôi giày cao gót kia gõ lộc cộc xuống đất, cách anh ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã vòng qua chiếc bài dài và xuất hiện dưới tầm mắt anh. Viên ngọc ở gót giày làm anh nhớ đến lời cô nói vào lần đầu gặp nhau —— trông như thể chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ.
Vậy đối với cô, nó được coi là ưu điểm hay khuyết điểm? Đến giờ Phượng Quan Hà vẫn không biết.
Tần Nguyệt Oánh ngồi thẳng lên đùi anh, cô đặt chiếc túi xách nhỏ lên bàn, thân mật ôm cổ anh, chớp chớp mắt, nũng nịu gọi, "Chồng....."
"Sao em lại ở đây? Ba ngày không trả lời tin nhắn của anh......" Phượng Quan Hà cụp mắt xuống, anh cố kiềm chế và nhắc đến vấn đề chính trước để không làm ra những việc thái quá ở nơi công cộng.
"Em bận, thỉnh thoảng mới ra ngoài công tác mà, cảm giác như trẻ hẳn ra vậy," Tần Nguyệt Oánh cúi đầu, đưa môi đến gần miệng anh, giận dỗi hỏi, "Anh không hôn em à?"
Sóng lớn lập tức đánh tới, Tần Nguyệt Oánh muốn bảo anh nhẹ nhàng và kiềm chế một chút, cô còn phải tô son ra ngoài gặp người khác, nhưng đã quá muộn.
Hơi thở nóng rực áp lên cô, môi cô bị cạy ra, lưỡi của người đàn ông chui vào quấn lấy cô. Không có kỹ xảo phức tạp mà chỉ là một cuộc tấn công tàn bạo, rất nhanh đã khiến eo cô mềm nhũn đến mức chỉ có thể dựa vào cánh tay sắt của anh, để mặc anh giam cầm. Cô muốn chạy trốn nhưng đầu cũng bị giữ chặt, lực tay anh lớn đến mức gần như khảm chặt cô vào xương cốt.
Nó có vẻ cứng.
Tần Nguyệt Oánh ngồi trên người anh nên cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng ở đây không phù hợp.
Tần Nguyệt Oánh khó thở bám lấy ngực anh, dường như đã kéo cả cúc áo của anh ra. Cô mơ màng ngước mắt lên, từ góc này có thể thấy đôi mắt lạnh lùng dưới chiếc mũ quân đội của anh.
Phượng Quan Hà buông cô ra, Tần Nguyệt Oánh quay đầu nhìn ra phía sau một cách muộn màng.
"À thì, cái đó...... giám đốc Từ bảo em tới báo với anh...... mọi người, ở sảnh tầng một có tiệc rượu buffet, hy vọng anh qua dự, cuối buổi chụp tấm ảnh với nhau, vậy cũng coi như, ừm......" Thiều Phương đứng ở cửa cười một cách gượng gạo, "Hỗ trợ, hỗ trợ văn hóa doanh nghiệp chúng em......"
"Tôi biết rồi!" Phượng Quan Hà mặt vô cảm, anh biết bị cô quyến rũ ở đây sẽ có kết quả thế này mà.
Thiều Phương vỗ ngực chạy đi.
Trời ơi, đáng sợ quá, hai người này làm gì mà tiến triển nhanh như tên lửa vậy? Có trời mới biết cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người họ gặm cắn nhau, cô còn bị anh lính kia trừng mắt, máu chảy ngược tại chỗ luôn rồi!
Mười phút, chỉ mười phút thôi, Chúa ơi!
Trên thế giới này, chẳng lẽ không còn người đàn ông nào mà thư ký Tần không trị được sao?
Hả trời?
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~