Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 55: Sai lầm lớn (1)




"Oánh Oánh, đừng nghịch nữa......"

Phượng Quan Hà hơi cau mày, cảm nhận được móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào nhẹ một cái lên ngực, đủ loại mùi vị ập đến, toàn thân hắn bủn rủn tê rần.

Hắn cam chịu nghĩ, nếu nàng còn tiếp tục làm loạn, vậy hắn hầu nàng giải khuây một buổi sáng chắc cũng không sao......

"Tự ngươi nói đi, có phải ngươi trộm hôn ta không?"

Nhắc tới chuyện hôn trộm này, Phượng Quan Hà không khỏi chột dạ.

"Không, không phải......" Hắn sờ mũi.

Sáng nay hắn vẫn chưa hôn được nàng.

Nhưng đêm qua thì hắn làm được rồi.

Cũng may không bị nàng phát hiện.

Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu nhìn hắn một lúc.

Nhìn một hồi lâu, nàng hiểu ra.

Con chó của nàng không dám hôn nàng.

"Về sau có thể hôn thế này, biết chưa?"

Nàng nói xong lại mổ nhẹ một cái lên môi hắn.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, Tần Nguyệt Oánh cười gian xảo.

Nửa miếng thịt mỡ treo trên miệng mà không thể nuốt sạch, nàng muốn xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu.

Vả lại hắn cũng được ăn no rồi......

Nàng thấy cặp mắt đen láy kia ngước lên, lẳng lặng chăm chú nhìn mình.

Ngoan thật đấy.

Nàng không nhịn được chạm vào mặt hắn.

Khi bàn tay chạm đến nơi ấm áp ấy, lông mày hắn dãn ra, hai mắt như nheo lại vì thoải mái.

Cảm xúc trong đôi mắt kia không ngừng biến đổi, một lúc lâu sau, Phượng Quan Hà thở dài mở miệng.

"Oánh Oánh, ta sợ mình đã phạm một sai lầm lớn."

Tần Nguyệt Oánh ngồi dậy khỏi người hắn.

"Ta còn tưởng ngươi không muốn nói với ta," nàng ngồi trên eo hắn, liếc hắn một cái, "Phượng Quan Hà, nói đi, tại sao ngươi phải tự sát?"

Phượng Quan Hà trầm mặc một lúc, hỏi lại: "Bây giờ ở kinh thành, mọi người nói gì về ta?"

"Ngươi muốn nghe nói thật không?"

"Được."

"Mọi người trong kinh đều nói ngươi có công rất lớn, dám một mình tiến vào thành địch, chém được một viên tướng Đột Quyết, thế nhưng không biết phân biệt nặng nhẹ, phải chịu kết cục này cũng đáng."

Hai mắt Phượng Quan Hà giật giật: "Nói cũng không sai."

"Ngươi không có gì để bào chữa cho mình sao?"

"Ta là người đã chết, làm sao bào chữa được." Phượng Quan Hà chán nản nhìn nàng.

Tần Nguyệt Oánh cười rộ lên: "Đây là sai lầm lớn mà ngươi nói ư? Nghe giọng điệu của ngươi thì chắc đã lên kế hoạch với Hoàng Thượng từ lâu —— các ngươi lại âm mưu cái gì nữa vậy?"

"Cũng không hẳn là vậy," Ánh mắt Phượng Quan Hà trầm xuống, "Oánh Oánh, ta thật sự suýt chút nữa không thể quay về."

Nụ cười của Tần Nguyệt Oánh thu lại.

"Khi sự việc xảy ra, ta và hai nhánh quân của Tân Xuyên đang hợp lực tấn công thành Cáp Xích. Nơi đó nằm ngăn giữa sa mạc và thảo nguyên, là cửa đầu tiên để tiến về phía Tây Bắc. Nếu chiếm được nó, quân ta có thể tiến thẳng vào sâu trong Đột Quyết."

"Thời điểm đó bọn ta đã chiếm được vài tòa thành nhỏ ở phía Đông và phía Tây thành Cáp Xích, quân Khánh Thương đóng ở tất cả những nơi đó. Ba phía đều là địch như vậy, một tay chúng cũng khó giữ thành, Tân Xuyên và ta đều nhất trí rằng muốn chiếm được thành Cáp Xích là chuyện dễ dàng, nên đã bàn nhau tập hợp hai đạo quân để tấn công thành từ phía Nam."

"Khi đó Tân Xuyên nói với ta, hai cánh quân Khánh Thương ở hai phía Đông và Tây thành Cáp Xích đã bị ông ta điều đến trấn giữ ở phía Bắc. Nếu thành Cáp Xích đầu hàng thì chúng ta không cần tốn một binh lính nào, mọi người đều sẽ vui mừng, còn nếu quân Đột Quyết định bỏ thành chạy trốn thì cũng không thể sống sót ở phía Bắc. Bọn chúng cũng không dám đi hai sườn phía Đông và Tây, nếu thật sự dám đi thì quân ta vẫn kịp truy kích từ phía Nam."

"Nhưng thành Cáp Xích vẫn muốn chống cự?" Tần Nguyệt Oánh hỏi.

Phượng Quan Hà có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng khi nói đến chuyện quân sự thì Oánh Oánh của hắn sẽ không thể kiên nhẫn lắng nghe.

Hắn nói tiếp: "Phải, dựa trên hiểu biết của ta về đại tướng giữ thành Cáp Xích, hắn sẽ không dễ dàng đầu hàng. Khi ấy ta đã khuyên Tân Xuyên rút lui mai phục ở phía Bắc, chỉ phòng thủ ở hai bên Đông và Tây, đừng nên đuổi cùng giết tận, nếu không người Đột Quyết có thể sẽ 'chó cùng rứt giậu'*, bọn ta tiến sâu vào thảo nguyên của chúng chưa chắc đã thu được kết quả tốt."

(*cụm gốc 破釜沉舟 - đập nồi dìm thuyền: Bắt nguồn từ chuyện tướng Hạng Vũ đánh quân Tần, khi dẫn quân qua sông đã tự phá hủy quân nhu, đập nồi và đốt phá thuyền - cắt đứt đường lui của chính quân mình để ép họ chiến đấu hết mình, nếu không chỉ có chết đói và bị địch giết)

"Tân Xuyên không nghe, bọn ta xảy ra chút tranh cãi, sau đó ta cũng không khuyên ông ta nữa."

"Vì sao lại không nghe?" Tần Nguyệt Oánh chớp mắt, "Rõ ràng rất hợp lý mà."

Phượng Quan Hà bất lực: "Mỗi tướng trong triều đều có cách đánh khác nhau, không thể nói ai đúng ai sai. Tân Xuyên này là người nói một không hai, cũng nhờ tính cách đó mà ông ta đứng được vào hàng tam công*. Huống hồ cấp bậc của ông ta cao hơn ta, bọn ta cùng cầm quân, khi tách riêng ta đương nhiên là thống lĩnh, nhưng khi hai quân liên thủ thì ta cũng chỉ là phó tướng của ông ta thôi."

(*Tam công: ba chức quan lớn nhất trong triều, lần lượt là: thái sư, thái phó, thái bảo. Chương 37 có ông Lạc đại nhân cũng đứng trong hàng này đó mn)

Thì ra một bậc quan cũng có thể đè chết người.

Tần Nguyệt Oánh đã hiểu, nhưng nàng vẫn nói: "Nhưng địa vị của Tân Xuyên hiện giờ, ngoài việc là do nhận được sự che chở từ tổ tiên Tân gia thì phần lớn là do chiến công trong chiến dịch tiêu diệt phía Nam của Tiên Hoàng...... Chiến thuật sử dụng ở phía Nam và phía Bắc có thể giống nhau được hay sao?"

Đương nhiên là không, nhưng Phượng Quan Hà trước giờ không muốn hơn thua sau lưng người khác, hắn nói: "Sự tình đã xong, kết cục đã định, bình luận đúng sai cũng vô dụng."

"Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có chút phản đối nào với ông ta?" Tần Nguyệt Oánh nghiêng mắt nhìn hắn, "Đừng nói với ta là sau đó ngươi một mình tiến vào thành Cáp Xích mà không có Tân tướng quân này hỗ trợ."

Phượng Quan Hà im lặng.

"Còn không định nói thật sao?" Tần Nguyệt Oánh đưa tay nhéo mặt hắn.

Tay nàng bị hắn bắt lấy nắm trong tay.

"Khi đó......" Phượng Quan Hà nhìn những ngón tay mảnh khảnh của nàng, thở dài nặng nề, "Khi cuộc tấn công thành bắt đầu được phát động, bên ta đã lâu chưa tấn công. Để khích lệ tinh thần binh sĩ, Tân Xuyên đã chọn ra 50 lính võ nghệ cao cường phi thân vượt tường thành để săn giết những người bắn nỏ. Mà 50 người này còn thiếu một người phụ trách dẫn đầu......"

"Tân Xuyên ám chỉ ta......"

"Tân Xuyên dám làm vậy với ngươi?" Tần Nguyệt Oánh ngắt lời hắn, "Vậy là ngươi đi luôn? Phượng Quan Hà, ngươi sợ mình sống lâu quá phải không?"

Phượng Quan Hà lại thở dài.

"Oánh Oánh, đây là để khích lệ tinh thần binh lính, ta đi thật sự sẽ mang lại hiệu quả lớn nhất," hắn nói, "Hơn nữa, nếu chỉ nhảy qua tường thành, giết mấy tên Đột Quyết bắn nỏ thì ta chắc chắn có thể rút lui an toàn. Mà nếu ta đi, vậy khả năng để 50 người kia sống sót cũng nhiều hơn một chút......"

Tần Nguyệt Oánh lãnh đạm nhìn hắn một hồi.

"Ngươi trèo qua tường thành, tên đại tướng giữ thành Cáp Xích cũng ở đó. Ngươi giao đấu với hắn, ngươi giết hắn, nhưng cũng bị thương nặng, sau đó ngươi thoát ra......" Tần Nguyệt Oánh xoa tóc, cốt truyện này khiến tim nàng đập mạnh, "Là vậy đúng không?"

"Đó cũng không phải một sai lầm lớn." Nàng nói.

"Nếu ta rơi vào hoàn cảnh đó thật thì làm gì còn dư sức mà thoát được?" Phượng Quan Hà cười khổ, "Ta vừa lên được tường thành, tên tướng Đột Quyết kia đã xông tới giao đấu kịch liệt với ta. Võ công của hắn cũng không tệ, bức được ta vào tới trong thành Cáp Xích. Bọn ta đọ hơn 200 chiêu, không ai dám tiến lên ngăn cản."

"Chạng vạng tối thì trời bắt đầu mưa to. Khi đó hắn nói với ta, theo tính toán của hắn thì Tân Xuyên đã tạm thời lui binh, để ta lại một mình trong thành Cáp Xích."

"Lời hắn nói là thật. Tiếng trống trận đã dừng lại, bốn phía im ắng, vô số binh lính Đột Quyết phòng thủ tường thành chĩa tên về phía ta."

"Mà sai lầm lớn của ta, là ta không giết hắn."

Tần Nguyệt Oánh trầm mặc hồi lâu.

"Đúng vậy, ngươi quả thật đã phạm một sai lầm lớn," nàng lẩm bẩm, "Ngươi không giết hắn, vì sao ai cũng nói các ngươi một chết một trọng thương? Sao hắn lại chịu yên lặng thả ngươi về?"

Bắt được đại tướng của Khánh Thương còn lời hơn gấp bội việc giết hắn.

Càng đừng nói đến việc thả hắn ra.

Tần Nguyệt Oánh nhanh chóng nghĩ ra một chuyện.

"Các ngươi đã đạt được thỏa thuận chung...... phải không?"

Nàng nhìn nét mặt khó xử của Phượng Quan Hà: "Chuyện tới nước này mà ngươi còn muốn giấu ta?"

Phượng Quan Hà vẫn thở dài, khó chịu xoa ấn đường.

"Không giấu ngươi, ta làm sao lại giấu ngươi......"

"Để nói về nguyên nhân thì, ba năm trước ta đã chém con thứ ba của A Sử Na Khả Hãn."

"Đó quả thật là lỗi của ta. Người nọ có mái tóc dài nâu vàng giống như sư tử, vừa nhìn liền biết mang dòng máu tông vương Đột Quyết. Theo đúng quy củ thì ta nên bắt sống hắn. Nhưng hắn ta đội mũ giáp ra trận, ta nhất thời không chú ý liền chém thẳng một đao, đến khi nhận ra màu tóc của hắn thì hắn đã......"

Phượng Quan Hà mở to mắt nhìn nhìn nữ tử trước mặt, nàng đang tập trung lắng nghe, đôi mắt mở to, thoạt nhìn hồn nhiên ngây thơ.

Vì vậy hắn không nói tiếp kết cục của tam hoàng tử Đột Quyết kia nữa.

Tần Nguyệt Oánh thật sự đang tập trung, chẳng qua tinh thần nàng đã sớm dạo chơi đến tầng mây nào.

Nàng ngẫm nghĩ —— chuyện này sao còn liên quan đến cả vương thất Đột Quyết nữa?

Phượng Quan Hà nói tiếp: "Sau trận chiến ấy, mấy đứa con dưới danh nghĩa của lão vương Đột Quyết hầu như đều đã chết. Lòng người Đột Quyết dao động, số ít hoàng tử còn lại đều cảm thấy...... mình có nguy cơ như nhau, còn có một số người ủng hộ đứa con nuôi có năng lực nhưng không mang dòng máu A Sử Na đăng cơ."

"Ra vậy," Tần Nguyệt Oánh lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, "Vùng Đột Quyết đó vốn thiếu thốn, nội bộ của chúng cũng không đồng lòng, đương nhiên không ai muốn gồng gánh việc vận hành đất nước, vì vậy không thể không tới biên giới trộm cắp."

Khánh Thương không thể nhịn được nữa nên mới có trận chiến này.

Nhưng......

Tần Nguyệt Oánh cau mày: "Nhưng chuyện này và chuyện ngươi thoát khỏi thành Cáp Xích thì liên quan gì đến nhau?"

"Ta đánh vào thành mới phát hiện, ở một pháo đài biên giới lúc nào cũng thấy xác người như Cáp Xích, không ngờ lại có một nam nhân - cũng mang mái đầu nâu vàng nhưng không nằm trong số các hoàng tử Đột Quyết."

"Trực giác nói cho ta biết, hắn sẽ khiến vương thất Đột Quyết đảo lộn đến long trời lở đất."

"Người này chính là đại tướng giữ thành Cáp Xích —— Chớ Luân."

Editor: Lạc Rang