"Chúng ta...... thân thiết nhất?"
Phượng Quan Hà lẩm nhẩm những lời này tựa như chưa hiểu rõ.
Tần Nguyệt Oánh không nói gì, nàng chỉ tựa trán lên cổ hắn rồi cọ nhẹ.
Nàng biết phò mã của mình có khúc mắc.
Phụ mẫu hắn mất sớm, cả nhà chỉ còn lại mình hắn, mười năm gió cát nơi biên ải đã bào mòn trái tim hắn như một hòn đá bóng loáng.
Sau đó hắn lại về kinh và bước chân vào chốn danh lợi, thăng tiến nhanh như cá gặp nước.
Trong việc này đương nhiên có phần là do Hoàng Thượng thích nâng đỡ những quần thần không phe cánh, quan trọng hơn là người đó đã biết hành sự công bằng và làm vừa lòng cả đôi bên. Vậy là ở kinh thành đủ loại trâm anh thế phiệt, bè phái và thế lực này, không kẻ nào có thể cản trở được hắn.
Nhưng tâm hắn lúc nào cũng lãnh đạm.
Hắn đã sớm quen với việc không ỷ vào bất kỳ ai.
Ngay cả khi hỏi nàng một câu đơn giản như vậy thôi mà cũng ngập ngừng, sợ mắc nợ ân tình của nàng.
Tần Nguyệt Oánh không thích cảm giác này.
Nếu hắn không thể khiến nàng hết lòng tin tưởng, nếu hắn không thể hết lòng tin tưởng nàng -- tốt nhất ngay từ đầu đừng quấn lấy nàng.
Chẳng lẽ muốn nàng đêm ngủ phải ôm một khúc gỗ sao?
Ngực hắn hơi phập phồng. Nàng nhìn cần cổ màu mật và yết hầu lăn lộn lên xuống của hắn, con ngươi khẽ chuyển động.
Lúc này có lẽ hắn rất dễ bị tổn thương.
Nàng vươn lưỡi liếm nhẹ lên đó.
Cơ thể hắn dường như run mạnh lên.
"Ôm ta xem, chó con." Tần Nguyệt Oánh khiêu khích ôm eo hắn, "Không dám hả?"
Phượng Quan Hà thật sự muốn ôm nàng.
Nhưng trong đầu lại có âm thanh nhắc nhở hắn -- việc quan trọng nhất bây giờ không phải là tháo chiếc nhẫn ngọc này ra sao?
Hắn ngồi ngay ngắn dậy.
"Oánh Oánh...... đứng lên đi," hắn khó nhọc mở miệng, "Đừng trêu đùa ta."
Chỉ có hắn mới biết trong lòng mình luyến tiếc hơi ấm này thế nào.
"Phượng tướng quân, thì ra trước mặt ta, ngươi cũng chỉ có can đảm khi ở trên giường thôi sao?" Tần Nguyệt Oánh ghé sát tai hắn cười, "Mấy lời mà ngươi nói với ta, nói Oánh Oánh là......"
"Đủ rồi......" Phượng Quan Hà bất lực thốt ra hai chữ.
Hắn đột nhiên không muốn nghe.
Đôi tay mảnh khảnh của nàng vuốt ve lưng hắn, người lại cọ xát trên đùi hắn, cơ thể hắn cũng đã có phản ứng từ lâu.
Nhưng không hiểu sao lúc này Phượng Quan Hà chỉ thấy hổ thẹn và tức giận.
Nàng trêu chọc hắn như vậy -- chẳng phải chỉ càng khẳng định suy nghĩ trong lòng hắn sao?
Hắn thật sự chỉ là món đồ chơi của nàng.
Tần Nguyệt Oánh thấy sắc mặt hắn trầm xuống, bây giờ thì không còn sót lại một chút cảm xúc nào nữa.
Nàng có hơi nghi ngờ mình đã dùng sai cách.
Nhưng vậy thì còn cách nào khác nữa? Đây cũng là lần đầu nàng gần gũi với một nam tử không cùng huyết thống.
Dù gì cũng chưa có kinh nghiệm, nàng không biết nên làm thế nào......
"Ngươi ấm ức cái gì hả?" Nàng cau mày, giọng điệu nghe qua còn ấm ức hơn hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Nguyệt Oánh vẫn luôn tự tin mình chưa từng gặp khó khăn trong việc suy đoán tâm tình người khác.
Làm sao mà nàng thua trong tay hắn được?
Nàng ngồi trong lòng hắn, tựa như được hơi thở nam tính trên người hắn bao phủ, cảm giác kì quái trong lòng càng tích tụ nhiều hơn.
Nàng cảm thấy mình bây giờ thật chật vật.
Tần Nguyệt Oánh không chịu nổi, nàng không muốn ngồi cạnh hắn nữa.
Nếu không sẽ có cảm giác rất kỳ.
Nàng định đứng dậy khỏi người hắn, nhưng còn chưa cử động được bao nhiêu thì eo đã bị hắn giữ lại.
"Oánh Oánh, ngươi...... ngươi đi đâu vậy? Đừng đi."
Phượng Quan Hà ngẩng đầu, nhìn nàng một cách đáng thương.
Những ý nghĩ ích kỉ và cảm giác ấm áp trong lồng ngực quấy phá tâm trí hắn, hắn làm sao để nàng đi được đây?
Chỉ là đồ chơi thì có gì đáng sợ, thế cũng được, chỉ cần nàng cần đến hắn......
"Buông ra!" Tần Nguyệt Oánh hơi đỏ mặt, nhỏ giọng mắng.
Mặt hắn vùi vào ngực nàng, dường như hắn không hề nhận thức được điều đó mà chỉ cố giữ nàng lại.
"Đừng đi, ta...... ta hiểu ý ngươi rồi," Phượng Quan Hà lắp bắp nói, "Sau này ta không nghe lời Hoàng Thượng nữa, chỉ nghe lời Oánh Oánh, chuyện gì ta cũng nói với ngươi, ta hiểu rồi."
Tần Nguyệt Oánh cảm giác cánh tay bên hông mình siết lại, nàng gần như muốn ngất đi.
Nàng vốn không hề có ý đó!
"Vậy à...... vậy ngươi buông ta ra đã......" Tần Nguyệt Oánh bất lực đẩy đẩy vai hắn.
Lúc này nàng cũng lười giải thích với hắn.
Nàng vừa nhìn khuôn mặt anh tuấn lưu luyến chôn trước ngực mình, hiếm khi thấy nó không có chút dục niệm nào, vậy mà lại cảm thấy......
Nàng cảm thấy, nơi giữa hai chân mình rất ngứa và ướt.
Người bên dưới lại cho rằng nàng đang từ chối mình nên càng ôm chặt hơn.
"Oánh Oánh giận ta sao?" Hắn do dự, "Vậy ta nhận cái nhẫn này là được mà, Oánh Oánh đừng giận......"
Tần Nguyệt Oánh bất lực trợn mắt.
Chỉ vì một cái nhẫn ban chỉ ư? Rõ ràng nàng dùng nó để nói chuyện tử tế với hắn về những vấn đề giữa bọn họ.
Vả lại bọn họ lần đầu làm phu thê, có nhiều thứ...... còn không giống phu thê bình thường, làm sao phân rõ được ai đúng ai sai?
Phượng Quan Hà thấy nàng mất kiên nhẫn càng vội vàng bày tỏ thành ý của mình.
"Oánh Oánh, ngươi...... ngươi đừng giận, sau này ngươi nói gì ta cũng nghe. Ngươi muốn ta ôm thì ta ôm, ta cũng sẽ...... làm chó con của ngươi, ngươi đừng......"
"Đủ rồi!" Tần Nguyệt Oánh cau mày cắt lời hắn, "Ngươi có nghe lời ta thật không?"
Phượng Quan Hà ngẩn ra.
"Vậy ngươi buông ta ra." Nàng nói.
"Không...... cái này, cái này không được." Phượng Quan Hà liếm đôi môi khô của mình.
Tần Nguyệt Oánh đáng thương nói: "Nhưng người ngươi cứng quá, ôm ta cũng đau."
Nam nhân phía dưới do dự mãi, cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
Hắn nắm lấy vai nàng, giữ nàng trước ngực rồi để nàng ngồi lên đùi mình -- tránh đi những điểm cứng trên người.
Mặt bọn họ gần nhau đến mức khiến Tần Nguyệt Oánh cảm thấy hơi xấu hổ.
"Ngươi, ngươi hoàn toàn không hiểu ý ta gì hết." Nàng né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, thấp giọng lẩm bẩm.
Nói chuyện với tên ngốc này sao mà tốn sức thế chứ?
Ngón trỏ nhợt nhạt vân vê vạt áo, Tần Nguyệt Oánh suy nghĩ một chút mới sửa cách nói để hắn dễ hiểu hơn.
"Ta...... ta không hề trêu đùa ngươi," nàng nói, "Về sau khi chúng ta nói chuyện, ngươi đừng tự mình suy diễn nữa -- nếu ta cần gì thì sẽ nói thẳng ra cho ngươi biết, ngươi cũng làm vậy với ta, hiểu chưa?"
"Nhưng Oánh Oánh vừa liếm ta." Phượng Quan Hà nói với vẻ mặt đứng đắn.
"Ta...... ta không được liếm ngươi hả?" Tần Nguyệt Oánh đỏ bừng mặt, "Ngươi là chó của ta, ta...... ta là mèo của ngươi, cho nên...... làm vậy mới công bằng."
Cũng chỉ liếm yết hầu một chút chứ đâu phải chỗ kỳ quái nào.
Đây là lần đầu nàng được thấy thứ của nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, nên trong phút chốc mới không kiềm được...... có vấn đề gì sao?
Tần Nguyệt Oánh cúi đầu, bối rối đan hai ngón tay vào nhau, nhất thời không phát hiện ra ánh mắt nam nhân nhìn nàng dần trở nên vi diệu.
Công bằng?
Kỳ thật Phượng Quan Hà không cần cái công bằng đó, bởi nếu vậy hắn có thể tiếp tục thứ tình cảm đen tối và ích kỉ của mình với nàng.
Một góc cô đơn trống trải trong tim hắn - nơi nàng không thể nhìn thấy đã sớm mãn nguyện từ lâu rồi. Hắn không quan tâm sau này nàng có biết đến nó hay không, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của nàng là đủ.
Dù đôi lúc có thể không cam lòng, nhưng chỉ cần nàng còn dùng đến hắn là đủ mãn nguyện rồi.
Bây giờ phải thẳng thắn bày tỏ ra, hắn có phần không quen và cũng không dám.
Nhưng đó là điều Oánh Oánh muốn......
Hắn có thể không nghe lời nàng sao?
Hắn cũng không thực sự ngốc.
"Ta hiểu rồi," giọng hắn dường như khàn đi, "Sau này Oánh Oánh sẽ giúp ta, ta cũng giúp lại Oánh Oánh, bởi vì chúng ta là phu thê."
Tần Nguyệt Oánh vui vẻ gật gật đầu -- ý nàng đúng là vậy đấy.
"Nếu ta cần Oánh Oánh giúp thì Oánh Oánh cũng không giận."
Tần Nguyệt Oánh lại vui vẻ gật đầu -- chó con đã hiểu chuyện, thật là tốt.
"Vậy Oánh Oánh giúp ta, giúp ta một lần được không," hắn nắm lấy tay nàng, ấn vào chỗ hơi cương đó, "Ta...... ta rất nhớ Oánh Oánh."
Editor: Lạc Rang
(Tiết mục thông não cho ai không load nổi sự dài dòng của tác giả: nữ chính đưa nhẫn và nói thế kia là để nam chính mở lòng thành thật với mình thay vì chỉ nghe anh Hoàng, nhưng cách thể hiện của bả khiến ổng nghĩ bị lợi dụng và chơi đùa. Và rồi bả bao biện cho sự háo sắc của mình là "công bằng" vì hai người chó mèo khác giống chung giường, nói ổng muốn gì cứ nói, vậy là ổng to gan yêu cầu như kia. Troioi tui cũng đọc chục lần mới edit lại cho đỡ lú hơn được đó🥲)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~