"A Hổ, ngươi còn trẻ nhưng làm quan lại muộn, căn bản không hiểu rõ hai huynh muội này gây dựng cơ nghiệp thế nào," Tân Xuyên nhấp một tách trà, ngữ khí khó khăn lắm mới hòa hoãn lại đôi phần, "Đương kim Thánh Thượng vì ngôi vị kia mà che giấu sự vụng về của mình mười lăm năm —— mười lăm năm đấy! Nhìn ngươi xem, ngươi dựa vào đâu mà đòi đoán được tâm tư của hắn? Ngươi cho là ở đây không có sự trợ giúp của muội muội hắn - trưởng công chúa đương triều sao?"
Tân Hổ nghe vậy vẫn khinh thường: "Thế thì sao? Đầu óc trưởng công chúa bây giờ ngày càng không minh mẫn, con thấy Hoàng Thượng cũng chẳng khác là bao. Hai huynh muội họ nghe tin Phượng Quan Hà chết, một người thì đòi chém quan, một người thì ngồi đó nghe hát."
Chỉ có hắn về nhà lén đốt vài quả pháo ăn mừng.
"Ngươi đúng là ăn gan hùm mới dám nói như vậy!" Tân Xuyên cảm thấy nắm tay mình lại siết chặt, "Ngươi tưởng Hoàng Thượng ban trưởng công chúa cho Phượng Quan Hà là hạ nhục nàng ta à? Ba năm...... gần bốn năm trước, khi đó sứ thần Đột Quyết lấy ba mươi năm hoà bình ra để cầu hôn công chúa triều ta. Ngươi nói xem, đương kim Hoàng Thượng còn trẻ như vậy thì lấy đâu ra nữ nhi tuổi đó để đưa sang? Không phải chỉ có một muội muội ruột sao! Nếu trưởng công chúa không gả cho tên quê mùa kia thì nàng ta sẽ bị đưa đến thảo nguyên để hủy hoại cuộc đời!"
Tân Hổ chưa từng nghĩ đến điều này, hắn sửng sốt một lúc rồi nói: "Nếu Hoàng Thượng muốn làm vậy thì gả trưởng công chúa cho một đại thần có quyền lực không phải vẫn tốt hơn sao?"
"Ngươi tưởng Hoàng Thượng làm vậy dễ lắm sao? Có cái gì ngươi nghĩ ra được mà hắn lại không?" Sắc mặt Tân Xuyên nghiêm lại, "Ba mươi năm hòa bình mà không cần hy sinh một binh lính nào đấy! Khi đó tất cả văn võ bá quan đều khuyên Hoàng Thượng gả trưởng công chúa đi, nhà ai dám nhận nữ nhân mang mầm mống tai họa này? Chỉ có Phượng Quan Hà mới có cái lá gan đó!"
Tân Hổ mím môi im lặng, thật ra trong lòng hắn đang thầm nhủ, nếu cho hắn có lẽ hắn cũng không dám nhận.
"Hoàng Thượng khi đó đã làm hai việc."
"Đầu tiên là trong đại yến Đoan Ngọ năm ấy, hắn ném một chén trà vào trưởng công chúa khiến mặt nàng ta chảy đầy máu, làm cho Hoàng hậu Đột Quyết đến thăm cũng bị dọa ngất đi. Thế rồi lấy cớ dưỡng bệnh, hắn lại giữ Hoàng hậu nước địch ở kinh, nhờ vậy mới có trận đại thắng ở Ngọc Môn Quan bốn năm trước!"
"Mà bọn người Đột Quyết luôn coi màu đỏ là xui xẻo, việc Hoàng hậu Đột Quyết và trưởng công chúa có mối liên quan như vậy đã hoàn toàn triệt tiêu ý định đưa trưởng công chúa đi hòa thân của các quan trong triều."
"Thứ hai là hắn tiết lộ ý đồ của mình với Phượng Quan Hà, kẻ này không phụ kỳ vọng mà dâng đầu tam hoàng tử Đột Quyết tới trước mặt hắn, cứ như vậy, hôn sự của hai người họ mới xem như hoàn toàn được ấn định!"
Ông ta nhìn dáng vẻ bần thần của nhi tử: "Thế nào, ngươi tưởng cưới một nữ nhân như thế chỉ cần cái mã ngoài là đủ? Cho dù Hoàng Thượng cho ngươi cơ hội thì ngươi có đoán được ý đồ của hắn không? Trước mặt quân lính hai bên, ngươi có dám mạo hiểm vi phạm quân quy mà chém đầu hoàng tử nước địch không? Suốt chặng đường dài trở về kinh, ban đêm đặt cái hộp gỗ chứa đầu người nhỏ máu trên đầu giường, ngươi có thể ngủ ngon giấc không?"
"Phượng Quan Hà can đảm lại khôn ngoan như vậy, nếu để hắn phát triển thêm mấy năm nữa thì có thể đè bẹp cả ngươi và ta rồi! A Hổ, ngươi dựa vào đâu mà coi thường tên nhà quê đó?"
Tân Hổ không vui nhếch môi, lúc này hắn đại khái đã hiểu được nguyên nhân phụ thân kiêng kị Phượng Quan Hà.
Nhưng hắn cũng không hài lòng, phụ thân luôn đem hắn ra so sánh với Phượng Quan Hà.
Phượng Quan Hà cưới trưởng công chúa ngần ấy năm nhưng bụng người kia vẫn không có động tĩnh gì. Trong khi hắn cùng tuổi với Phượng Quan Hà mà đã có hai nhóc con, bởi vậy có thể thấy ở phương diện nào đó hắn vẫn mạnh hơn tên họ Phượng kia.
Tân Xuyên liếc nhìn nhi tử đứng bên kia bàn, thấy hắn vẫn còn phân tâm được, cơn giận lại bắt đầu trỗi dậy.
Ông ta tức giận đập bàn một cái: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải tìm, tìm suốt đêm cho ta! Người như vậy, cho dù chỉ có một tia cơ hội sống sót, ta cũng tuyệt đối không thể tha cho hắn!"
Tìm suốt đêm?
Tân Hổ chỉ cảm thấy cơ thể càng buồn ngủ hơn, đầu đau như muốn nứt ra.
Nhưng có cần thiết không? Cho dù hắn không chết thì cũng không trở về triều đình nữa. Vì một kẻ hoàn toàn không đáng mà phải mất công như vậy ư?
Tân Xuyên vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, ông ta cười lạnh: "Ngươi đừng quên giờ này năm ngoái xảy ra chuyện gì. Tại sao ta phải làm vậy với Phượng Quan Hà, còn không phải vì giúp ngươi dọn dẹp cục diện rối rắm ở Sơn Tây sao!"
"Cha......"
Tân Hổ cau mày, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra rồi.
"Năm ngoái ở Sơn Tây xảy ra dịch bệnh, nếu không do ngươi không trấn an được tốt đám binh lính nhà ta thì bọn chúng đã không cùng đường mà cấu kết đi cướp bóc." Tân Xuyên đứng dậy bước tới, xách tai nhi tử lên, "Nếu Hoàng Thượng phái lão tướng nào quen biết ta đi bình định thì không đến nỗi, nhưng hắn lại phái tên Phượng Quan Hà đó. Đến giờ lão tử vẫn chưa rõ liệu tên đó có biết ẩn tình trong vụ này không!"
Cách quản lý quân đội của đương kim Thánh Thượng đã thay đổi rất nhiều so với tiên đế. Cứ là võ tướng đang ở kinh thành chờ điều động thì đều phải giao lại binh quyền về cấp trung ương, quân lính chỉ nhận lệnh khi có hổ phù chứ không nhận lệnh tướng. Ngoại trừ các thị vệ phụ trách canh gác hằng ngày trong phủ ra thì tướng lĩnh không được phép nuôi quân riêng.
Nhưng chỉ khi nắm quân trong tay thì mới thấy tự tin, đây đã là thói quen hàng trăm năm nay của nhà binh bọn họ. Hầu như không có vị tướng nào thời tiên đế không bí mật cầm trong tay một số quân.
Số lượng này tất nhiên không đến mức tội lỗi gì nhưng cũng không thể bỏ qua được!
Những binh lính riêng của Tân gia được nuôi ở Sơn Tây.
Thấy Tân Hổ thật sự đau, Tân Xuyên buông tay, vỗ một cái lên ngực hắn, lạnh lùng mà kiên quyết nói: "A Hổ, ngươi là nhi tử của Tân Xuyên ta, muốn kế thừa gia nghiệp họ Tân thì nhất định phải nghe lời phụ thân ngươi!"
Gia nghiệp?
Tân Hổ vừa nghe thấy từ này liền cuộn chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da.
Phải rồi, phải rồi....
Cái hắn hận, không chỉ có Phượng Quan Hà mà còn cả gia thế của chính mình.
Tân gia là gia tộc nhà binh hàng trăm năm, chiến công hiển hách, tước vị truyền thừa ba đời. Nhưng đến đời phụ thân hắn thì cũng là đời cuối cùng.
Thật nực cười khi phụ thân hắn là một Hầu gia nhưng hắn lại không phải người kế nghiệp nó. Chuyện này đã bị đám quan lại và thế tử trong kinh thành cười nhạo không biết bao nhiêu lần.
Đáng tiếc cha con hai người đều làm quan trong triều, theo quy củ trong triều thì chức quan của hắn không được phép ngang hàng với phụ thân mình.
Chỉ cần phụ thân còn ở bên thì hắn vĩnh viễn không thể đạt tới nhất phẩm!
Hắn còn không đuổi kịp phụ thân mình chứ nói gì đến Phượng Quan Hà!
Mỗi khi Tân Hổ nghĩ đến điều này lại cảm thấy ruột gan cồn cào khó chịu.
Nhưng hắn làm sao dám nói ra những lời bất hiếu ấy?
Giờ khắc này hắn chỉ có thể kìm nén sự khó chịu trong lòng, gật đầu đồng tình với Tân Xuyên.
"Vâng."
Trước khi rời đi, Tân Xuyên gọi hắn lại, cầm lấy một phong thư trên bàn đưa cho hắn.
"Nếu không làm xong chuyện thì lan truyền nội dung trong phong thư này đi —— nhớ cho kỹ, phụ thân ngươi đã phải tốn công thế nào để ngươi không bại lộ!"
Tân Hổ mím chặt môi, hắn không nói gì nhận lấy phong thư nhưng sắc mặt ngày càng tối lại.
Sau khi rời khỏi thư phòng, đi bộ một hồi lâu, đến khi đi đến một nơi vắng vẻ không người, hắn ta cuối cùng cũng nhịn không được mà đấm vào tường.
"Nạn trộm cướp ở Sơn Tây cái thá gì......" Hắn lạnh mặt lẩm bẩm, "Còn không phải lo cái danh đại tướng đứng đầu triều bị cướp mất sao."
Theo hắn thấy, cái chết của Phượng Quan Hà nhất định có liên quan đến phụ thân mình.
Loại bỏ những kẻ đối nghịch, đây cũng không phải lần đầu Tân gia bọn họ làm vậy.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~