Lúc này đã gần canh ba, trong phòng yên tĩnh.
Ánh nến soi rõ nữ tử đang nghiêng người ngủ trên giường. Nhịp thở của nàng đều đều, nét mặt an ổn và thoả mãn, khóe môi dường như cũng mang một ý cười nhẹ.
Qua một lúc, nàng cuộn chăn trở mình, để lộ ra một bên đùi trắng nõn.
Đêm hôm nay cũng không phải lần đầu, nam nhân ngồi bên giường đã nhanh chóng nhận ra động tác tham luyến chút hơi mát của nàng. Phượng Quan Hà bất lực kéo chăn cho nàng rồi chỉnh lại dây buộc cổ tay áo của mình.
Hắn mặc một bộ xiêm y đen để ra ngoài, mái tóc hơi ướt được buộc qua loa sau đầu, nhìn qua trông như đang vội ra ngoài. Nhưng tâm tình hắn lúc này lại bồn chồn không yên, không biết hắn đã thắt cổ tay áo bao lâu mà vẫn chưa xong.
Không có lí do nào khác.
Mà bởi ánh mắt của hắn gần như chưa từng rời khỏi giường.
"Trong lòng ngươi Oánh Oánh có đặc biệt không?"
Những lời người nọ hỏi hắn trước khi ngủ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Phượng Quan Hà nhớ lại giọng điệu của Tần Nguyệt Oánh khi nói câu này, dường như tràn ngập một sự chua xót khó tả.
Nhưng làm sao nàng chua xót được? Oánh Oánh của hắn hẳn là luôn kiêu ngạo, không cần để ý tới ánh mắt của bất kì ai.
Phượng Quan Hà lại nghĩ mình đã làm không tốt ở đâu nên nàng mới hỏi như vậy.
Nàng đương nhiên là đặc biệt. Cho dù nàng không làm gì, cho dù nàng luôn cho hắn một bóng lưng lạnh lùng...
Không cần làm thêm......bất cứ hành động nào.
Thì nàng cũng đã đủ đặc biệt rồi.
Nhưng khi đó hắn đã do dự một lúc vì không tin được những lời đầy lo lắng ấy lại thốt ra từ miệng nàng.
Đến khi hắn nghĩ ra cách trả lời thì Tần Nguyệt Oánh đã ngủ say trong vòng tay hắn rồi.
Phượng Quan Hà nhìn sườn mặt nàng khi ngủ, trong lòng cảm thấy hối hận.
Hắn xưa nay vốn không phải một nam nhân giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng không biết một thoáng im lặng ấy có khiến nàng buồn không?
Có lẽ hắn vẫn còn một chặng đường dài phải đi để trở thành một nam nhân tốt.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ vừa ngủ vừa liếm môi của nàng, Phượng Quan Hà lại hơi nghi ngờ phải chăng bản thân đã tự đa tình.
Hắn lại nhìn nàng một lúc lâu.
Khi trăng đã treo cao, cuối cùng hắn vẫn thổi tắt đèn và rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.
===
Số 12 hẻm An Định đường Đông Minh.
Nơi này là một một khoảng sân nhỏ có hai lối vào không quá lớn. Phượng Quan Hà quen đường đi vào thư phòng, dưới ánh trăng mờ ảo, quả nhiên có một người đang nằm ngủ trước bàn văn thư.
Hắn không cố ý bước nhẹ lại, đối phương cũng đủ nhạy bén để lập tức đứng dậy ngay trước khi hắn bước vào thư phòng, thậm chí còn rút dao găm bên hông ra.
Phượng Quan Hà bình tĩnh lên tiếng: "Là ta."
Trần Mặc sửng sốt.
Giọng nói này quá quen thuộc với hắn, chỉ trong nháy mắt hắn đã dỡ hết cảnh giác xuống.
Hắn ném con dao lên bàn rồi bước nhanh ra cửa.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của hai người dần hiện rõ, Trần Mặc đến gần, khi nhìn rõ đối phương, nam nhân cao lớn thậm chí còn đỏ hoe mắt.
"Phượng......" Hắn vừa nghẹn ngào bật ra một chữ lại vội sửa lại, "Chủ tử, đúng là ngươi rồi......"
Phượng Quan Hà cũng thả lỏng theo.
"Ta biết ngươi nhất định ở đây."
Một câu ngắn ngủn nhưng suýt chút nữa khiến Trần Mặc bật khóc. Hắn ngước nhìn khung cửa sổ hồi lâu, nắm chặt tay mới có thể kìm lại những giọt nước mắt xúc động suýt nữa trào ra.
"Ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi......"
Sau một thoáng xúc động Trần Mặc cũng bình tĩnh lại, hắn đi quanh Phượng Quan Hà mấy vòng như để xác nhận xem người có bị thương hay không, vừa đi vừa lẩm bẩm câu này.
"Chủ tử, ngươi...... ngươi không biết hiện giờ trong kinh thành mọi người đều đồn ngươi thế nào đâu......"
"Ngươi sợ sao?" Phượng Quan Hà thản nhiên cười nhẹ một tiếng, "Vậy mà ngươi còn dám tới đây?"
Hắn đặt hai vò rượu trong tay lên bàn.
"Tới đây uống đi."
Số 12 hẻm An Định đường Đông Minh là một trong những tài sản riêng của Phượng Quan Hà.
Nơi này nằm rất gần cửa phụ của hoàng cung, trước đây hắn và Hoàng Thượng thường xuyên bàn công chuyện đến khuya, khi cửa cung đã khóa hắn sẽ bí mật ra ngoài bằng cửa phụ rồi nán lại con hẻm An Định này.
Không biết Hoàng Thượng đã phát hiện ra nơi này của Phượng Quan Hà từ khi nào, nên về sau lại càng yên tâm giao việc cho hắn, khiến hắn bận đến nỗi có nhà mà không thể về.
Dần dà, nếu có tài liệu mật cần dâng lên Thánh Thượng, hắn sẽ ở luôn lại đây để khỏi phải đi lại nhiều.
Nhưng Phượng Quan Hà không hay ở lại kinh thành.
Hai, ba năm qua, thời gian hắn rời kinh ngày càng nhiều hơn. Bên trong ngôi nhà ở hẻm An Định này có nhiều thứ đặc biệt nên không thể thuê ai mà đành giao cho Trần Mặc lo liệu. Trần Mặc cầm chìa khóa, hàng tháng cứ vào hai ngày mùng một và mười lăm lại tới đây, tới giờ đã thành thói quen.
Phượng Quan Hà rời phủ tướng quân vào đêm ngày mười bốn, phải qua giờ Tý mới được tính là ngày mười lăm.
Hắn không ngờ Trần Mặc còn đến sớm hơn mình.
Sau ba tuần rượu, chân trời phía đông đã sáng hơn.
Trần Mặc lúc này đã say khướt, nghe kể về tình cảnh của Phượng Quan Hà ở phương bắc mà hết khóc lại cười, lúc này đã che mặt gục xuống bàn im lặng.
Phượng Quan Hà bình tĩnh hơn nhiều, hắn chỉ chống đầu tiếp tục uống hết ly này đến ly khác.
Nghe thấy tiếng gà gáy phía con ngõ xa xa, hắn nheo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chợt hỏi: "Nửa đêm khuya khoắt ngươi ra ngoài, trở về lại nồng nặc mùi rượu, ngươi định giải thích thế nào với nương tử của mình đây?"
Trần Mặc không cách hắn bao tuổi nhưng thành thân trước hắn rất lâu.
Nam nhân cao lớn ngồi bên kia bàn ôm đầu, lẩm bẩm lung tung: "Ta biết Tân Xuyên kia không phải hạng tốt đẹp gì mà!"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Phượng Quan Hà mỉm cười không để bụng.
"Ngươi say thật à? Ta vẫn còn hai việc nữa muốn nhờ ngươi làm."
Trần Mặc lập tức phấn chấn ngẩng đầu lên.
Nói đùa, hắn không giỏi đối phó với nữ nhân nhưng những chuyện khác thì vẫn dư sức làm.
Phượng Quan Hà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, không nói lời thừa thãi nữa, nhanh lẹ lấy từ trong ngực ra một phong thư.
"Đây là bằng chứng Tân gia nuôi binh ở Sơn Tây, ngươi cầm đi giao cho Hoàng Thượng."
"Ngươi...... chắc chứ?" Trần Mặc cảm thấy phong thư trong tay như nóng lên, "Chủ tử, công lao cả năm trước của ngươi đều nằm hết ở đây."
Phượng Quan Hà không để bụng: "Trong lòng Hoàng Thượng đã có quyết định rồi, chẳng qua còn thiếu chứng cứ. Mấy thứ này ta đã giữ từ lâu, thế lực Tân gia bây giờ đã lớn, là lúc thích hợp để trình lên rồi."
Trần Mặc nghe xong, lật nhìn xấp thư trong tay mấy lần.
"Nói vậy, thời điểm để dọn sạch Tân gia tới rồi?" Hắn siết tay lẩm bẩm.
"Không dễ như vậy," Phượng Quan Hà nhàn nhạt nói, "Không thể có chuyện một gia tộc trăm năm như Tân gia sụp đổ trong chốc lát, chỉ dựa vào chuyện nuôi binh riêng này thì chưa đủ."
Trong mắt hắn đột nhiên xẹt qua một tia bừng tỉnh: "Quá trình này sẽ rất dài. Nếu ngày đó thật sự đến, mỗi người của Tân gia đều sẽ phải nếm trải cảm giác quyền lực trôi đi ngay trước mắt mà không thể cứu vãn."
Trần Mặc nghe mà chỗ hiểu chỗ không.
"Vậy thứ này, nếu Hoàng Thượng hỏi......"
"Hoàng Thượng sẽ không hỏi," Phượng Quan Hà không giải thích nhiều, "Còn một việc nữa......"
"Trong phủ có người gây chuyện, ta không tiện ra ngoài......"
"Do mấy lời đồn đại trong kinh gần đây sao?" Trần Mặc vỗ đùi, mặt mũi đỏ bừng nói, "Mụ nội nó, đám đầu trâu mặt ngựa đó dám đột nhập vào phủ ngươi gây sự ư?!"
"Không phải," Phượng Quan Hà gõ bàn trấn an hắn, "Người trong phủ ta tuy ít nhưng thực tế không dễ ra vào phủ, ta chỉ sợ mấy người họ đã nhận tiền từ bên ngoài, lại ỷ vào việc chủ tử thành góa phụ mà ngày càng to gan làm càn. Đến ngày phúng viếng ngươi hãy nói với tổng quản trong phủ ta một tiếng, ai không an phận thì có thể để họ đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của trưởng công chúa."
"Được," Trần Mặc lập tức đồng ý, thấy đối phương như sắp đi liền vội hỏi, "Chủ tử, bây giờ ngươi trú ở đâu? Có việc gấp thì ta tìm ngươi bằng cách nào?"
Hắn nghĩ, tổng quản trong phủ tướng quân cũng có thể coi là tâm phúc của chủ tử, nếu ngay cả tổng quản mà chủ tử cũng giấu thì chắc cũng không ở trong phủ tướng quân.
Phượng Quan Hà khó xử nhìn hắn.
"Ta dạo này...... rất bận," hắn mất tự nhiên sờ mũi, "Ngươi chỉ cần đến đây mỗi tháng hai lần, nếu có việc gấp ta tự đến Trần phủ tìm ngươi."
Hắn nói xong cũng không đợi Trần Mặc kịp phản bác lại đã lập tức phi thân rời đi.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~