"Suy nghĩ của ta?"
Phượng Quan Hà dựa vào cổ nàng lẩm bẩm từng chữ, sau đó cười một tiếng khó hiểu.
"Không phải ngươi rất thích giả ngơ sao? Trước kia ngươi luôn như vậy...... bây giờ lại biết hỏi."
Những lời đầy oán giận cùng tiếng cười lạnh rơi vào tai Tần Nguyệt Oánh khiến nàng rùng mình.
Thực ra nàng chỉ định kiếm cớ để ngăn hắn đạt được mục đích quá nhanh..... ai ngờ dẫm phải đuôi sói rồi sao?
Mặc dù đáp án của câu hỏi này, nàng cũng......
Nam nhân tức giận gặm cắn cổ nàng, cố gắng in lại trên người nàng những vết bầm tím sắc tình. Hắn đưa tay xuống nâng eo nàng lên, ấn cái khe đẫm nước của nàng vào dương vật cương cứng rồi cọ liên tục.
Không gian nhỏ bé nhanh chóng tràn ngập mùi tanh ngọt. Tiếng dịch thể nhớp nháp đáng xấu hổ xen lẫn tiếng rên khe khẽ của mỹ nhân vang lên, tuy bầu không khí có chút quái dị nhưng cuộc hoan ái vẫn diễn ra ngày một mãnh liệt.
Hắn...... hay nói đúng hơn là bọn họ, đều đã quá hiểu cơ thể nhau.
Nàng giống như một đóa hoa xinh đẹp mời gọi người ta hái. Nàng phô bày sự quyến rũ không ai biết trước mặt hắn, tỏa ra mùi hương dễ chịu trước hắn, tiết ra những giọt mật ngọt ngào, rồi nói với hắn rằng chỉ cần hái nàng xuống và tách ra là có thể thưởng thức bao nhiêu tùy thích.
Hắn đã làm theo.
Bây giờ đây...... tay chân nàng đều vô thức quấn lấy hắn, chúng trơn mượt mềm mại như những cánh hoa, chỉ co lại một chút đã dễ dàng khóa chặt cơ thể cứng rắn của hắn.
Đóa hoa ấy nở rộ dưới thân hắn, hồng hào và chảy đầy mật ngọt. Hắn vừa dè dặt sợ chạm vào làm hỏng nàng, vừa muốn nghiền nát, ép nàng thành nước và ăn sạch từng chút một.
Hắn lo sợ trong những ngày mình vắng mặt, liệu nàng có nếm qua sương tuyết phong tình không?
Hắn không kiềm được nghi ngờ, chẳng lẽ nàng cũng từng bày ra dáng vẻ quyến rũ này trước mặt kẻ khác?
Nàng đã thấy hết bộ dạng khổ sở chật vật của hắn mà còn hỏi hắn nghĩ gì?
Như để trừng phạt sự im lặng của nàng, Phượng Quan Hà cúi đầu cắn một cái vào núm vú sưng to như quả nho.
"Ta không biết, không biết, không biết, ngươi không nói làm sao ta biết!" Cái cắn này khiến thân thể nhỏ bên dưới co rúm lại, nàng mê loạn kêu lên vừa như oán trách lại như làm nũng, "Ngươi nghĩ gì về ta.....Minh Nguyệt Lâu có ý nghĩa gì, Oánh Oánh không hiểu gì cả.
Đóa hoa yêu nghiệt này sắp ăn mòn cả tâm hắn rồi.
Phượng Quan Hà thở hổn hển, nhẫn nại đến độ trên trán nổi gân xanh.
Ngay cả khi đang phản kháng nhưng môi huyệt dính dớp của nàng vẫn mút chặt hắn không chịu nhả.
Dương vật giữa háng hắn giờ đã cứng như sắt, nhưng một góc trong lòng lại sụp đổ.
Hắn không lỡ nhìn nàng thương tâm, không đành lòng làm nàng buồn.
Vì lòng hắn như vậy -- nên luôn định trước sẽ thất bại thảm hại trước nàng.
Hắn phải nói cho nàng biết sao?
Nhưng nói ra vào những lúc thế này chắc chắn nghe sẽ tùy tiện và thiếu chân thành.
Mà có lẽ nàng cũng chẳng thật sự quan tâm, có lẽ nàng vốn không hề quan tâm...
"Nếu...... nếu ngươi không nói, Oánh Oánh sẽ không bao giờ biết......"
Đôi tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, nàng nỉ non thúc giục bên tai hắn.
Hai môi thịt nhỏ nước mấp máy mút lấy dương cụ nóng hổi, dụ dỗ hắn nhấp vào trong.
Tư thế này, giọng điệu này......
Rõ ràng nàng biết mình làm chủ tình thế nên thừa thắng lấn tới.
Hắn trốn tránh được nữa hay sao?
Hắn chỉ có thể dâng thể xác và linh hồn của mình lên để đổi lấy chút thương hại từ nàng.
Nhưng dù vậy ít nhất hãy để hắn được thấy biểu cảm của nàng lúc này.
Phượng Quan Hà đưa tay xoa mặt nàng.
Cơ thể cả hai ép vào nhau. Trong bóng tối, hắn quen thuộc tìm được đúng vị trí, nhấn hông cắm xuống.
Âm đạo ấm nóng mềm mại giúp dương vật cương cứng dễ dàng trượt sâu vào bên trong.
Hắn không nhúc nhích mà đợi thân thể thơm tho mềm mại của nàng hoàn toàn nhuốm mùi của mình rồi mới áp vào tai nàng thì thầm.
"Ta yêu người."
(Editor: quá sến, tôi đã rùng mình)
Nữ nhân nhỏ bên dưới không nói gì mà chỉ ôm hắn chặt hơn.
Hơi thở cả hai hòa vào nhau. Hắn nghe thấy nàng thở dốc hỗn loạn, không biết vì dâm huyệt được lấp đầy hay vì lý do nào khác.
"Vì sao không nói gì?"
Phượng Quan Hà siết chặt eo nàng rồi đẩy nhẹ một cái.
Lần này hắn nhấp trúng phần thịt nhạy cảm nhất. Âm hộ dồi dào nước đang bao bọc dương vật lập tức co lại, nàng nức nở một tiếng nhưng vẫn không chịu nói gì.
Đến lúc này mà vẫn muốn thờ ơ với hắn sao?
Cảm nhận được sự ẩm ướt khi xoa mặt nàng, hắn sáp lại, dịu dàng liếm nước mắt trên mặt nàng.
"Oánh Oánh có nghe thấy không?"
"Ta yêu người."
Hắn vô cùng kiên nhẫn, không ngại phiền mà nhắc lại, sau đó lại đẩy mạnh thắt lưng, dương vật dữ tợn thúc thẳng vào tử cung non mềm.
Tần Nguyệt Oánh khóc càng thảm hơn.
Căng quá.
Chưa bao giờ vừa cắm vào đã bị như vậy.
Chưa kể... hôm nay cơ thể nàng có vẻ nhạy cảm hơn bình thường.
Nàng mơ màng nghĩ, cũng may chỗ này tối nên dù nàng nhanh mất khống chế vẫn không bị phát hiện......
Nhưng rồi Phượng Quan Hà không để nàng được như ý.
Bàn tay to đặt bên má nàng di chuyển. Hắn nâng đầu nàng lên rồi nghiêng đi, một vệt sáng mờ liền xuất hiện trong không gian tối tăm.
Nó vừa hay soi rõ đôi mắt phượng đẫm lệ của nàng.
"Đừng...... đừng......"
Đôi mắt rưng rưng nước đầy yếu đuối, mang theo cả sự cầu xin.
Phượng Quan Hà cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật đáng thương.
Thế nhưng điều đáng buồn nhất là...... rõ ràng hắn đã cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Vậy mà nàng vẫn từ chối hắn?
Hắn dùng sức đẩy hông đâm cả người nàng nảy lên, vì sợ đầu nàng va phải ván gỗ nên lại đè eo nàng xuống thúc mạnh một cái.
Dương vật thô kệch dập mạnh vào tử cung, âm đạo mềm mại co dãn bị kéo căng mút chặt lấy quy đầu, chịu đựng sự xuyên xỏ thô bạo.
Đầu khất và tử cung mẫn cảm xoắn chặt vào nhau khiến nam nhân trên người nàng sảng khoái thở hổn hển.
Con mèo nhỏ dưới thân hắn trợn ngược mắt lên trắng dã, run rẩy lên đỉnh với vẻ mặt dâm loạn.
(Editor: chúc bà con nghỉ lễ 30/4 - 1/5 zui zẻ❤️)
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~