Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 92: Còn dám nghĩ có lần sau




Tần Nguyệt Oánh chưa bao giờ thảm hại như vậy.

Nàng được phò mã bế ra ngoài, cả người đầm đìa mồ hôi, eo đau chân mỏi, ướt sũng nằm trong lòng hắn như một con cá vừa được vớt từ dưới nước lên.

Trái ngược với đó, nam nhân ôm nàng lại bước đi thong thả vững vàng, lặng lẽ đi qua các tòa lầu.

Tần Nguyệt Oánh nhìn vầng trăng treo trên trời, mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.

Đáng lẽ nàng phải tức giận.

Chỗ đó vừa chật lại tối, bên dưới thì cứng đến mức chỉ nằm một lát cũng khiến nàng khó chịu.

Người này lấy đâu ra cái gan kéo nàng vào trong mà không thèm giải thích đã... làm này làm kia?

Lần này không đặt ra giới hạn thì chẳng phải càng khuyến khích tên cẩu nô tài này sao?

Nhưng nếu phạt hắn thật, nàng......

Thật ra Tần Nguyệt Oánh cũng thấy cắn rứt lương tâm. 

Tính ra bọn họ đã thành thân được gần bốn năm.

Trong bốn năm qua, chỉ cần là những lúc ở kinh thành thì hắn đều kiên nhẫn chịu đựng nàng, chưa bao giờ tỏ thái độ gì ra mặt.

Tần Nguyệt Oánh thậm chí còn từng nghi ngờ chẳng lẽ nam nhân này không biết tức giận?

Nhưng nàng biết, hắn có.

Tần Nguyệt Oánh đã từng thấy qua một vài cách thể hiện sự tức giận của hắn.

Càng thấy nhiều, Tần Nguyệt Oánh càng cảm thấy bất an khi nhìn hắn cúi đầu đi theo sau mình.

Nàng muốn trêu chọc hay chà đạp ai cũng không cần phải có lý do.

Nhưng người này là Phượng tướng quân.

Tần Nguyệt Oánh sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của hắn.

Ngày ấy, nàng nghĩ ra một cách mới để trêu chọc hắn.

Nàng cởi tất ra rồi dẫm lên mặt Phượng Quan Hà.

Thật đáng thương, trên người hắn còn mặc bộ giáp nặng nề, nghe nàng gọi liền chạy vội tới mà không kịp cởi ra.

Khoảnh khắc bị nàng dẫm chân lên, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

Phò mã của nàng chắc hẳn rất tức giận.

Khóe mắt hắn đỏ hoe, hơi thở dồn dập gấp gáp, bàn tay nắm chặt cho thấy hắn đang cố hết sức kiềm nén điều gì đó.

Hắn chịu đựng rất vất vả.

Mồ hôi cũng túa ra trên trán.

Tần Nguyệt Oánh ngửi được một mùi hương kỳ lạ, thân thể của nàng cũng trở nên kỳ quái theo.

Nhưng khi đó nàng cảm thấy kế hoạch hòa li sắp thành công nên vội vàng đưa ra nhiều yêu cầu vô lễ hơn.

Cuối cùng nàng vẫn phải thất vọng.

Phượng Quan Hà không rơi vào bẫy của nàng.

Hắn thậm chí còn ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của nàng, vừa run rẩy, vụng về lại kiềm chế.

Sau đó hắn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm nàng.

Đôi mắt đen như được phủ một lớp sương mờ, sâu bên trong nổi lên một ngọn lửa.

Tần Nguyệt Oánh khẳng định một điều.

Nhất định hắn biết rõ mục đích của nàng và rất khó chịu khi bị gây khó dễ như vậy. 

Nếu cuộc hôn nhân phi lý này là gông xiềng khóa chặt hai người họ lại. 

Vậy thì Phượng Quan Hà chắc còn phải khó chịu hơn cả nàng.

Chỉ cần một ngày cơn bực tức vô lý của nàng chưa hết thì hắn vẫn chỉ có thể đeo mớ xiềng xích ấy mà hèn mọn đi theo sau nàng, làm một khúc gỗ không có linh hồn, một con đại bàng gãy cánh.

Là người hùng của một đất nước mà lại cam tâm tình nguyện đi đến bước đường này.

Bộ dạng thê thảm ấy khiến nàng hơi thương hại, mặc dù sự thương hại đó chỉ nhỏ như hạt cát.

Nhưng thời gian có thể làm những hạt cát ấy dần tích tụ trở nên nhiều hơn.

Ngày tháng trôi qua nhanh như thoi đưa, Tần Nguyệt Oánh biết mình không thể đẩy hắn ra được.

Cơn gió hè từ ngoài phòng thổi qua khiến Tần Nguyệt Oánh thoáng tỉnh lại một chút.

Phượng Quan Hà lặng lẽ ôm chặt nàng, vờ như không thấy sự thay đổi kỳ lạ trong ánh mắt của người trong lòng.

Đến khi nàng thèm lạnh và lén kéo tấm vải khép hờ trước ngực xuống, Phượng Quan Hà mới buộc phải nhìn nàng.

"Mặc vào đi."

Vẻ mặt hắn rất có chút bất lực.

Tần Nguyệt Oánh không nghe mà vẫn kéo cái yếm bị hắn xé đến mức biến dạng xuống.

Ánh trăng giúp thấy rõ khe tối giữa hai đồi núi.

Cùng với đó là những dấu hôn xanh xanh tím tím bên trên và những dấu răng mờ gần quầng vú.

Phượng Quan Hà nhìn những sợi tóc ướt dính vào mặt nàng, hắn mím môi, sự bất lực trong mắt chuyển thành áy náy.

"Xin lỗi, ta...... lần sau, nhất định không làm ở chỗ Oánh Oánh khó chịu nữa."

Hửm? Còn định có lần sau ư.

Tần Nguyệt Oánh âm thầm khinh thường hừ lạnh.

Nhưng cảm xúc ấy biểu hiện ra ngoài lại biến thành một tiếng ngáp uể oải.

"Nếu xin lỗi có tác dụng thì kinh thành đã không cần có mấy cái ti Binh Mã đó."

Nói xong một câu nhẹ nhàng mà tuyệt tình ấy, nàng bất giác nhích gần vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, nhưng lại không dám nhìn vào mắt hắn, lẩm bẩm:

"Chó hoang tấn công chủ đáng bị thiến."

Phượng Quan Hà ho khan hai tiếng, không đáp lại lời giận dỗi của nàng, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi thù Thiệu Ưng thêm một chút.

Một lát sau, nàng lại lo lắng ôm cổ hắn nũng nịu:

"Ngươi, cái đồ.... rốt cuộc có thể đi tiếp không hả?"

"Chậm lại, chậm lại......"

"Sắp...... sắp chảy ra rồi......"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~