Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 4: Ngươi tên là gì?




Cùng lúc đó, phủ đệ Nội các ở phố Bắc.

Tần Tử Mặc đang ngồi trên ghế, trước mặt có hai mươi lăm người.

Hai mươi lăm người này đều là thuộc hạ do Cố Tinh Thần giao cho Tần Tử Mặc, thực lực của mỗi người đều không tầm thường, rất đáng tin cậy.

Có điều những người này rốt cuộc đều là người của Cố Tinh Thần, không phải tâm phúc của Tần Tử Mặc.

Hiện tại, xem ra Tần Tử Mặc muốn phát triển nhân lực của bản thân thì còn phải từ từ, tạm thời dùng người của Cố Tinh Thần đã.

"Bây giờ các ngươi có rất nhiều suy nghĩ về ta, đó là điều bình thường."

Tần Tử Mặc nhấp một ngụm trà, không vui không buồn nói: "Nhưng có một điều các ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại các ngươi đã là người của Nội các, cho nên phải tuân thủ quy củ của Nội các."

"Xin hỏi đại nhân, quy củ của Nội các là gì?"
Một người ôm quyền hỏi.

Tần Tử Mặc mỉm cười nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống: “Ta chính là quy củ của Nội các.”

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người hơi trợn to, trong mắt dâng lên những cảm xúc phức tạp.

"Đại nhân, vậy chúng thuộc hạ cần phải làm gì?"

Người vừa rồi tiếp tục hỏi.

"Chuẩn bị thanh trừ kinh thành."

Tần Tử Mặc gõ nhẹ lên bàn, uy nghiêm nghiêm túc.

Dùng cái gì để thanh trừ kinh thành?

Tất nhiên là máu! Mọi người mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, trong lòng đều thắt lại.

Giờ khắc này, trong mắt bọn họ dần dần hiện lên một tia sợ hãi khi nhìn Tần Tử Mặc.

"Ngươi tên là gì?"

Tần Tử Mặc nhìn người đàn ông liên tục đặt câu hỏi.

"Thuộc hạ là Tiết Ninh."

Người đàn ông trả lời ngay lập tức.

"Từ giờ trở đi, Tiết Ninh sẽ là lão đại của các ngươi."
Tần Tử Mặc nhìn thấy dã tâm trong mắt Tiết Ninh, loại người như vậy sẽ sẵn sàng liều mạng làm việc: "Cho ngươi một đêm, chia hai mươi lăm người thành năm đội, mỗi đội nhất định phải có một đội trưởng."

Tiết Ninh bỗng nhiên trở thành lão đại, vô cùng vui mừng nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng.”

“Ngày mai đừng tới muộn, nhớ thay quần áo của Nội các.”

Tần Tử Mặc nói xong, xoay người rời đi.

"Vâng đại nhân."

Không ai dám trái lệnh của Tần Tử Mặc.

Tần Tử Mặc vừa mới ngồi ở chỗ này, cho dù không mắng mỏ gì cũng khiến tất cả mọi người đều căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Chờ sau khi Tần Tử Mặc rời đi, mọi người mới há miệng thở dốc.

"Đại nhân rốt cuộc là ai, tại sao lại cho ta cảm giác áp bức đáng sợ như vậy?"
“Quân thượng để đại nhân chấp chưởng Nội các tất nhiên là có điều khác biệt. Chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ tới."

"Các huynh đệ, ngoại trừ lão đại còn có bốn vị trí đội trưởng, cạnh tranh bằng bản lĩnh của mình đi!"

Hai mươi lăm người đều là kẻ giỏi trong quân, năng lực làm việc cũng tương tự như nhau.

Nếu đã vào Nội các, vậy bọn họ cứ tuân theo quy củ của Tần Tử Mặc mà làm.

Ngày hôm sau, những tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua tầng mây và sương mù, chiếu xuống vùng đất rộng lớn.

Cổng lớn phủ đệ Nội các mở ra.

Tần Tử Mặc ngồi ở chủ vị, mặc trường sam màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị.

Phía dưới tổng cộng có hai mươi lăm người, chia làm năm hàng, một hàng một đội.

Sau một đêm, Tiết Ninh đã chia mọi người thành năm đội, mọi người đều vô cùng tin phục.

"Đại nhân."

Tiết Ninh đứng ở vị trí đầu, hành lễ.

Những người còn lại đều chắp tay làm lễ: "Đại nhân."

Tần Tử Mặc chậm rãi gật đầu, sau đó cầm bút viết mấy chữ lên tờ giấy trắng.

Tiếp đó Tần Tử Mặc liếc nhìn Tiết Ninh.

Tiết Ninh lập tức đi tới cầm lấy tờ giấy trắng trong tay.

Khi Tiết Ninh nhìn thấy cái tên viết trên tờ giấy trắng thì sững sờ.

"Bắt lại, tiếp quản Đại Lý Tự."

Tần Tử Mặc là người ít nói.

"Đại nhân, đây là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chúng ta thật sự muốn bắt hắn sao?"

Tiết Ninh do dự, cảm thấy có chút sợ hãi.

Người được viết trên tờ giấy trắng không phải là một quan viên bình thường, mà là đại thần trong triều, Đại Lý Tự Thiếu Khanh đứng hàng Tam Phẩm.

"Nếu ngươi không có gan đi làm thì đổi người khác."

Ánh mắt của Tần Tử Mặc rất bình thản, mang đến cho người ta một loại cảm giác không cho phép nghi ngờ.

Nghe vậy, thân thể Tiết Ninh khẽ run lên.

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời hắn ta, nếu để mất sẽ tiếc nuối cả đời.

Đồng thời, chuyện này cũng đòi hỏi phải chấp nhận mạo hiểm cực lớn, nhẹ thì suốt đời vô vọng trong con đường làm quan, nặng thì đầu rơi xuống đất.

"Đại nhân bớt giận. Thuộc hạ nhất định sẽ bắt giữ người này."

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiết Ninh quyết định lấy đầu mình đánh cược một lần.

Đại Lý Tự quản lý việc xét xử các vụ án kiện hình ngục trong thiên hạ, người cao nhất là Đại Lý Tự Khanh, nằm trong cửu khanh.

Phía dưới là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tổng cộng có hai người, đều là quan Tam Phẩm.

Có thể nói, động đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh tức là động đến Đại Lý Tự Khanh.

Hậu quả như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể gánh chịu được.

"Ta không quan tâm ngươi sử dụng cách nào, ta muốn nhìn thấy người trước khi trời tối, hiểu không?"

Chỉ là một Đại Lý Tự Thiếu Khanh mà thôi, Tần Tử Mặc căn bản không để vào mắt.

"Hiểu ạ!"

Tiết Ninh bảo đảm.

Tần Tử Mặc nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu đám người Tiết Ninh có thể đi làm việc của mình.

Đám người Tiết Ninh cung kính thi lễ, quay người bước ra khỏi cửa.

Khi mọi người bước ra khỏi phủ nha Nội các, ai nấy đều cảm thấy tâm trạng nặng nề, chẳng thể cất bước về phía trước.

"Chúng ta thực sự phải làm như vậy sao? Đại Lý Tự Thiếu Khanh không phải là người mà chúng ta có thể động vào, chỉ hơi vô ý sẽ đầu rơi xuống đất, đồng thời lại gây họa cho người nhà."

Có một người vô cùng do dự, lòng đầy sợ hãi.

Người này nói ra điều mà nhiều người đang nghĩ, ánh mắt đều dán chặt vào Tiết Ninh.

“Chúng ta được lệnh điều chuyển từ các đại quân doanh khác nhau, trở thành nhóm người đầu tiên trong Nội các. Các huynh đệ, các ngươi rõ ràng một điều, Nội các đứng trên bách quan, có quyền giám sát, thẩm lí và phán quyết, mà Các chủ Tần đại nhân còn đứng hàng Nhất Phẩm."

Tiết Ninh trịnh trọng nói.

“Tuy nói vậy nhưng chúng ta đều biết nếu Nội các mới thành lập chắc chắn sẽ bị bách quan bài xích. Tần đại nhân không có chút nội tình nào ở kinh đô, trên danh nghĩa là đại thần Nhất Phẩm nhưng thực tế không có uy thế gì cả."

Có người lập tức một lời nói toạc ra điểm xấu hổ hiện giờ.

Trong lúc nhất thời, mọi người nhíu mày, trầm mặc.

“Nếu quân thượng đã để Tần đại nhân nhậm chức Các chủ, vậy Tần đại nhân ắt có chỗ hơn người. Điều chúng ta cần làm là tuân theo mệnh lệnh chứ không phải lo trước lo sau."

Tiết Ninh hít sâu một hơi, trầm ngâm nói.

Nếu mọi người ra trận gϊếŧ địch chắc chắn sẽ không hề sợ hãi một chút nào.

Nhưng nếu chạm vào các đại thần trong triều, mình chết cũng không sao, đáng sợ nhất là liên lụy đến người nhà.

“Đây là cơ hội của chúng ta, lẽ nào các ngươi vẫn muốn bị vô số người giẫm lên đầu, hô đến gọi đi ư? Hơn nữa, các ngươi sợ đắc tội triều thần, lẽ nào không sợ bị Các chủ giáng tội sao?"

Thân là lão đại của đội ngũ, nếu như không thể ổn định quân tâm, vậy vị trí của Tiết Ninh nghiễm nhiên khó giữ được.

Vì vậy, Tiết Ninh nhất định phải khiến mọi người hiểu rằng mệnh lệnh của Các chủ không thể làm trái.

"Tiết đại ca, trước khi trời tối phải đem người về. Thời gian không nhiều lắm."

Một đại hán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.

Ở trong Nội các, đi theo Các chủ Tần đại nhân thì đời này có thể còn có hy vọng.

Những người còn lại đều gật đầu, nắm chặt hai tay.