Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1016: Phía dưới này chăc chắn là có cái gì đó






"Lúc trước cho dù là thi hài cấp Viên Mãn cũng không cho mình áp lực lớn như vậy, phía dưới hòn đá màu vàng này chẳng lẽ có cái gì?” Dương Thiên nhíu mày.

Hắn lại thử một chút, vừa muốn tiến vào lòng đất, lại lập tức cảm ứng được một luồng sát khí khổng lồ.

"Phía dưới này chăc chắn là có cái gì đó!"

Dương Thiên quan sát khu vực xung quanh một chút, không hề do dự, bóng dáng vừa động, liền tiến vào dưới nền đất.

Thân hình của hắn được pháp tắc bao vây, cả người bắt đầu chậm rãi chìm xuống.

Dương Thiên chỉ cảm thấy sát khí càng ngày càng nặng, thân thể hắn bị từng luồng sát khí cường đại bao phủ.

"Sát khí này thật mạnh!” Dương Thiên hơi nhíu mày, dừng lại ở tại một khu vực, không thể tiếp tục đi tới.

Nơi này là khu vực hai trăm mét. Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ tiến vào độ sâu 200 mét dưới mặt đất liền không thể xuống thêm được nữa, hắn cảm giác được sự tồn tại của một mãnh thú Hồng Hoang.

"Tiểu Quang!” Dương Thiên trực tiếp gọi.

Phía dưới nền đất này chắc chắn có nơi kỳ dị nào đó, có điều qua vô tận năm tháng cũng chưa bị phát hiện, chứng tỏ các cường giả của các thế lực lớn như Công ty lỗ sâu vũ trụ, Liên minh cường giả vũ trụ,.v.v…. đều không thể tiến vào mặt đất dò xét.

Cho nên, tiểu Quang chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Vút!

Một con rắn biển nhỏ màu đen trực tiếp xuất hiện, trước tiên nó vui mừng cọ cọ Dương Thiên, sau đó liền nhanh chóng lao vút vào chỗ sâu dưới nền đất .

Sát khí của nơi này đối với Dương Thiên mà nói rất khó, nhưng mà đối với tiểu Quang lại không có chút lực ngăn cản nào.

Thân ảnh Tiểu Quang nhanh chóng chìm xuống, thời gian dài như vậy, thực lực Tiểu Quang cũng đã đạt tới cấp Tinh Chủ đỉnh phong. Nhưng lúc trước Tiểu Quang lại không cách nào ra ngoài, chỉ có thể ngủ li bì trong Long Phượng Nguyên Châu.

Gần tiến vào khoảng cách hai mươi mét, Tiểu Quang dừng lại, trước mắt nó xuất hiện một đạo không gian vô cùng lớn.

Trong không gian là mấy vạn đôi cánh thật lớn màu đen, mặt trên còn kèm theo rất nhiều máu, sát khí Dương Thiên cảm nhận được đúng là từ trên đấy tỏa ra.

"Đây là?", Dương Thiên thông qua Tiểu Quang nhìn đôi cánh màu đen thật lớn trước mắt, ánh mắt lộ ra tia kinh hãi.

Đôi cánh lớn này toàn thân là màu đen, nhưng khí thế tản mát ra từ trên nó so với khí thế của thi hài cường giả cấp Viên Mãn Dương Thiên gặp lúc nãy còn mạnh hơn. Máu dính trên nó còn khủng bố hơn nữa.

Thậm chí Dương Thiên cảm thấy, khí thế bộ cánh lớn này truyền ra có khi còn khủng bố hơn sư phụ Thần chủ Hư Tuyệt của hắn!

"Đây chẳng lẽ là cánh của thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn kia?", trong lòng Dương Thiên nghi hoặc.

"Đại chiến lúc trước, cường giả nhân loại không có khả năng sẽ mặc kệ sự tồn tại của đôi cánh này. Dù bị di lưu ở chỗ này, khẳng định đã sớm bị nhóm cường giả Nhân tộc sưu tầm rồi."

Dương Thiên khó hiểu.

Cánh của thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn cường đại cỡ nào, lúc trước thi hài của thú Quang Diễn mạnh nhất cũng được thu hồi hoàn chỉnh, dù là thi hài cấp Viên Mãn cũng được Nhân tộc thu hồi về, những vật chất Dương Thiên nhìn thấy ở đây tương tự như trên đỉnh núi đen, chỉ là thi hài cường giả cấp Viễn Mãn trên bề mặt lại ít tới không đáng kể.

Trong năm mươi năm của hắn, hắn chưa bao giờ nghe tới sự tồn tại của thi thể thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn nào.

Nhưng, dù sao Dương Thiên cũng đang nhìn mọi thứ thông qua Tiểu Quang, hiện tại hắn không ở bên cạnh thi hài kia, cho nên cũng không rõ lắm.

"Mình muốn đích thân vào xem một tí.", Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này hắn cách phiến không gian khoảng hai mươi mét, chỉ cần thực lực của hắn tiến bộ thêm một tí là có thể tới được.

Tay phải Dương Thiên vung lên, trong tay hắn liền xuất hiện hàng chục tinh thạch đủ màu cỡ ba centimet.

Đây là tinh thạch thú Cự Linh hắn thu được từ thế giới Cự Linh.

"Thời gian năm mươi năm, pháp tắc của mình đã tiến bộ rất lớn, nhưng thật ra vẫn có thể dung nhập lại thêm chút tinh thạch Cự Linh Thú.", Dương Thiên không do dự, trực tiếp bắt đầu hấp thu.

Một viên, hai viên, ba viên

......

Trên linh hồn của Dương Thiên thừa nhận sát khí khổng lồ, thân hình cũng đang run rẩy, tinh thạch Cự Linh Thú trong tay hắn không ngừng thu nhỏ lại, bị thân thể hắn hấp thu.

Tinh thạch Cự Linh Thú, vô cùng kỳ dị, có thể cường hóa làn da, máu thịt, xương cốt, có thể cải thiện gen của con người, đồng thời tăng sức mạnh của pháp tắc. Tuy nhiên, đi kèm theo sự kì dị này là rất nhiều yêu cầu đối với nhân loại. Đối với cảnh giới, lĩnh ngộ pháp tắc đều yêu cầu rất cao.

Nhưng, năm mươi năm thời gian của Dương Thiên, tiến bộ quá lớn.

Trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn dung hợp được mười viên tinh thạch Cự Linh Thú, hên là cái này còn xa mới đạt tới giới hạn thân thể hắn.

Mười một viên, mười hai viên, hai mươi ba viên

......

Chờ đến khi Dương Thiên dung hợp xong viên thứ ba mươi mới cảm nhận được một tia áp lực. Hắn không dừng lại, bắt đầu tiếp tục dung hợp.

Oanh!

Từng tiếng gầm gừ của Cự Thú vang lên trong đầu Dương Thiên, linh hồn hắn thừa nhận áp lực cực lớn, gân xanh trên người nhảy lên thình thịch, hiển nhiên cơ thể hắn đã đến giới hạn chứa tinh thạch Cự Linh Thú.

Một viên tinh thạch Cự Linh Thú màu đỏ trong tay hắn trực tiếp vỡ thành bột phấn, dung hợp viên tinh thạch Cự Tinh Thú thứ một trăm thất bại!

"Lúc trước cho dù là thi hài cấp Viên Mãn cũng không cho mình áp lực lớn như vậy, phía dưới hòn đá màu vàng này chẳng lẽ có cái gì?” Dương Thiên nhíu mày.

Hắn lại thử một chút, vừa muốn tiến vào lòng đất, lại lập tức cảm ứng được một luồng sát khí khổng lồ.

"Phía dưới này chăc chắn là có cái gì đó!"

Dương Thiên quan sát khu vực xung quanh một chút, không hề do dự, bóng dáng vừa động, liền tiến vào dưới nền đất.

Thân hình của hắn được pháp tắc bao vây, cả người bắt đầu chậm rãi chìm xuống.

Dương Thiên chỉ cảm thấy sát khí càng ngày càng nặng, thân thể hắn bị từng luồng sát khí cường đại bao phủ.

"Sát khí này thật mạnh!” Dương Thiên hơi nhíu mày, dừng lại ở tại một khu vực, không thể tiếp tục đi tới.

Nơi này là khu vực hai trăm mét. Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ tiến vào độ sâu 200 mét dưới mặt đất liền không thể xuống thêm được nữa, hắn cảm giác được sự tồn tại của một mãnh thú Hồng Hoang.

"Tiểu Quang!” Dương Thiên trực tiếp gọi.

Phía dưới nền đất này chắc chắn có nơi kỳ dị nào đó, có điều qua vô tận năm tháng cũng chưa bị phát hiện, chứng tỏ các cường giả của các thế lực lớn như Công ty lỗ sâu vũ trụ, Liên minh cường giả vũ trụ,.v.v…. đều không thể tiến vào mặt đất dò xét.

Cho nên, tiểu Quang chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Vút!

Một con rắn biển nhỏ màu đen trực tiếp xuất hiện, trước tiên nó vui mừng cọ cọ Dương Thiên, sau đó liền nhanh chóng lao vút vào chỗ sâu dưới nền đất .

Sát khí của nơi này đối với Dương Thiên mà nói rất khó, nhưng mà đối với tiểu Quang lại không có chút lực ngăn cản nào.

Thân ảnh Tiểu Quang nhanh chóng chìm xuống, thời gian dài như vậy, thực lực Tiểu Quang cũng đã đạt tới cấp Tinh Chủ đỉnh phong. Nhưng lúc trước Tiểu Quang lại không cách nào ra ngoài, chỉ có thể ngủ li bì trong Long Phượng Nguyên Châu.

Gần tiến vào khoảng cách hai mươi mét, Tiểu Quang dừng lại, trước mắt nó xuất hiện một đạo không gian vô cùng lớn.

Trong không gian là mấy vạn đôi cánh thật lớn màu đen, mặt trên còn kèm theo rất nhiều máu, sát khí Dương Thiên cảm nhận được đúng là từ trên đấy tỏa ra.

"Đây là?", Dương Thiên thông qua Tiểu Quang nhìn đôi cánh màu đen thật lớn trước mắt, ánh mắt lộ ra tia kinh hãi.

Đôi cánh lớn này toàn thân là màu đen, nhưng khí thế tản mát ra từ trên nó so với khí thế của thi hài cường giả cấp Viên Mãn Dương Thiên gặp lúc nãy còn mạnh hơn. Máu dính trên nó còn khủng bố hơn nữa.

Thậm chí Dương Thiên cảm thấy, khí thế bộ cánh lớn này truyền ra có khi còn khủng bố hơn sư phụ Thần chủ Hư Tuyệt của hắn!

"Đây chẳng lẽ là cánh của thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn kia?", trong lòng Dương Thiên nghi hoặc.

"Đại chiến lúc trước, cường giả nhân loại không có khả năng sẽ mặc kệ sự tồn tại của đôi cánh này. Dù bị di lưu ở chỗ này, khẳng định đã sớm bị nhóm cường giả Nhân tộc sưu tầm rồi."

Dương Thiên khó hiểu.

Cánh của thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn cường đại cỡ nào, lúc trước thi hài của thú Quang Diễn mạnh nhất cũng được thu hồi hoàn chỉnh, dù là thi hài cấp Viên Mãn cũng được Nhân tộc thu hồi về, những vật chất Dương Thiên nhìn thấy ở đây tương tự như trên đỉnh núi đen, chỉ là thi hài cường giả cấp Viễn Mãn trên bề mặt lại ít tới không đáng kể.

Trong năm mươi năm của hắn, hắn chưa bao giờ nghe tới sự tồn tại của thi thể thú Quang Diễn trên cấp Viên Mãn nào.

Nhưng, dù sao Dương Thiên cũng đang nhìn mọi thứ thông qua Tiểu Quang, hiện tại hắn không ở bên cạnh thi hài kia, cho nên cũng không rõ lắm.

"Mình muốn đích thân vào xem một tí.", Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này hắn cách phiến không gian khoảng hai mươi mét, chỉ cần thực lực của hắn tiến bộ thêm một tí là có thể tới được.

Tay phải Dương Thiên vung lên, trong tay hắn liền xuất hiện hàng chục tinh thạch đủ màu cỡ ba centimet.

Đây là tinh thạch thú Cự Linh hắn thu được từ thế giới Cự Linh.

"Thời gian năm mươi năm, pháp tắc của mình đã tiến bộ rất lớn, nhưng thật ra vẫn có thể dung nhập lại thêm chút tinh thạch Cự Linh Thú.", Dương Thiên không do dự, trực tiếp bắt đầu hấp thu.

Một viên, hai viên, ba viên

......

Trên linh hồn của Dương Thiên thừa nhận sát khí khổng lồ, thân hình cũng đang run rẩy, tinh thạch Cự Linh Thú trong tay hắn không ngừng thu nhỏ lại, bị thân thể hắn hấp thu.

Tinh thạch Cự Linh Thú, vô cùng kỳ dị, có thể cường hóa làn da, máu thịt, xương cốt, có thể cải thiện gen của con người, đồng thời tăng sức mạnh của pháp tắc. Tuy nhiên, đi kèm theo sự kì dị này là rất nhiều yêu cầu đối với nhân loại. Đối với cảnh giới, lĩnh ngộ pháp tắc đều yêu cầu rất cao.


Chờ đến khi Dương Thiên dung hợp xong viên thứ ba mươi mới cảm nhận được một tia áp lực. Hắn không dừng lại, bắt đầu tiếp tục dung hợp.

Oanh!

Từng tiếng gầm gừ của Cự Thú vang lên trong đầu Dương Thiên, linh hồn hắn thừa nhận áp lực cực lớn, gân xanh trên người nhảy lên thình thịch, hiển nhiên cơ thể hắn đã đến giới hạn chứa tinh thạch Cự Linh Thú.

Một viên tinh thạch Cự Linh Thú màu đỏ trong tay hắn trực tiếp vỡ thành bột phấn, dung hợp viên tinh thạch Cự Tinh Thú thứ một trăm thất bại!