Chapter 106 Biệt thự số ba
Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Dương Thiên: “Ngại quá, để nhân viên Hạ Tiểu Vũ của chúng tôi đưa anh đi xem nhà được chứ?”
Dương Thiên gật đầu, hắn biết suy nghĩ của chị Lý, nhưng cũng không quan tâm.
“Chào... anh... Tôi là Hạ Tiểu Vũ, để tôi dẫn anh đi xem ngôi biệt thự đó. Anh cứ đi theo tôi là được.” Hạ Tiểu Vũ vừa nhìn đã biết là người không biết cách nói chuyện, cô và Dương Thiên gặp nhau lần đầu, lúc nói chuyện không tránh khỏi lắp bắp.
“Hừ! Quỷ nghèo mà còn giả vờ!” Chu Dật Phong thông qua Tần Ngữ Huyên biết được gia cảnh nhà Dương Thiên, cậu ta không tin Dương Thiên có thể mua được nhà. Nhìn thấy Dương Thiên đi theo Hạ Tiểu Vũ, Chu Dật Phong hừ lạnh, khinh thường nói.
“Dật Phong! Sao anh lại nói chuyện như thế? Dù sao Dương Thiên cũng là bạn học cũ của em, anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy!” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh bất mãn nói.
“Được rồi, Ngữ Huyên, em đừng tức giận! Chẳng phải em cũng không thích Dương Thiên sao? Cậu ta rõ ràng nghèo muốn chết, thế mà còn giả vờ nhà mình có tiền!” Chu Dật Phong chạy theo sau Tần Ngữ Huyên, luôn miệng giải thích.
Cậu ta cũng không dám chọc giận Tần Ngữ Huyên. Cậu ta theo đuổi Tần Ngữ Huyên rất lâu thì cô mới đồng ý. Hơn nữa, gia thế của Tần Ngữ Huyên cũng không tầm thường, điều này có thể giúp ích rất nhiều cho địa vị của cậu ta trong gia đình.
“Ừm, lần sau không được nói như vậy nữa! Nhất là không được nói trước mặt Dương Thiên! Dù sao cậu ấy cũng là bạn cấp ba của em!” Tần Ngữ Huyên nhắc lại.
Mặc dù bên ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy Dương Thiên đúng là lúc nào cũng giả bộ giàu có.
Mọi người học với nhau ba năm, ai cũng hiểu rõ gia cảnh của nhau, việc gì phải giả vờ là người có tiền như vậy? Cô còn cảm thấy hình như Dương Thiên vẫn còn tình ý với mình, thế nên mới không muốn mất mặt trước Chu Dật Phong, nói dối để níu kéo chút thể diện.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong lòng Dương Thiên, hai người bọn họ chỉ là người thường, Dương Thiên không hề để ý đến họ chút nào.
“Đi thôi Ngữ Huyên, không phải chúng ta tới đây xem nhà sao? Hay là chúng ta cũng đến khu biệt thự kia xem một chút?” Chu Dật Phong đột nhiên nói với Tần Ngữ Huyên.
“Ừm, cũng được.” Tần Ngữ Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thực ra cô chỉ muốn mua căn hộ khoảng một triệu thôi. Mặc dù gia cảnh nhà cô không tồi, nhưng tiền riêng của cô thì không có nhiều như vậy, không mua nổi biệt thự.
Nhưng cho dù không mua nổi thì đi xem một chút cũng không vấn đề gì.
Hạ Tiểu Vũ đi ở phía trước, giới thiệu cho Dương Thiên mấy căn biệt thự. Cả khu này chỉ có ba căn biệt thự, được đánh số là số một, số hai, số ba. Mỗi biệt thự cách nhau hàng trăm mét, diện tích rất lớn.
“Anh Dương, căn biệt thự số một này có ánh sáng rất tốt. Buổi sáng ngủ dậy, chỉ cần kéo rèm ra thì ánh mặt trời sẽ tràn ngập căn phòng, soi sáng mọi nơi, thích hợp cho những người thích nhiều ánh sáng. Còn căn biệt thự số hai thì lại thoáng đãng râm mát. Còn căn biệt thự số ba là căn biệt thự có diện tích to nhất...” Hạ Tiểu Vũ không ngừng giới thiệu.
Ban đầu cô rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thiên vô cùng dễ gần, hơn nữa Dương Thiên cũng chủ động bắt chuyện trước với cô, thế nên cô cũng bắt đầu giảm bớt sự lo lắng lại.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều có tính cách giống như Hạ Tiểu Ngư, đối mặt với người mình quen thì nói mãi không hết chuyện, nhưng gặp phải người mình không quen biết thì lại vô cùng căng thẳng, không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Ngay cả Tần Ngữ Huyên giàu có như vậy mà cũng mê mẩn. Gia đình cô cũng không có mấy người có thể mua được những căn biệt thự đẹp như vậy! Nhất là môi trường nơi này cũng rất trong lành và yên tĩnh, khiến con người ta thư thái rất nhiều.
Nếu như có nhiều tiền, Tần Ngữ Huyên chắc chắn cũng sẽ mua một căn ở đây, sau đó cải tạo lại theo ý thích của mình.
Cô nhìn về phía Chu Dật Phong, Tần Ngữ Huyên biết nhà Chu Dật Phong rất giàu, có hàng chuỗi khách sạn năm sao. Khi Chu Dật Phong theo đuổi cô, ngoài tính cách và ngoại hình thì gia cảnh cũng là một trong những lý do khiến cô đồng ý.
Tần Ngữ Huyên từ nhỏ đã sống trong sự giàu có, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người nghèo khổ. Cô không tin những người nghèo có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, loại hạnh phúc đó chắc chắn chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi!