Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1152: Sơ hồn giả nhân loại"






Ầm!

Trong tay ông ta xuất hiện một vũ khí dạng xương dữ tợn, khí thế trên người trực tiếp tỏa ra.

"Liệt Long, Hô Đề, Sơ hồn giả nhân loại, bốn người chúng ta liên thủ". Ám Ảnh liền nói.

Trong thời khắc then chốt, bất kì tộc quần có lòng thù hận mãnh liệt đều có thể liên thủ lại với nhau, toàn bộ đều vì cơ duyên.

"Được!" Liệt Long liền gật đầu.

"Được!" Hô Đề của tộc Cơ giới đáp lại.

Dương Thiên nắm chắc đao Hắc Phệ trong tay, vẫn gật đầu, hắn cũng chuẩn bị đi vào di tích này xem một chút.

Ba cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong của trùng tộc liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt lại lộ ra vẻ không cam tâm, không hề do dự, quay người đi vào trong di tích đằng sau.

Lúc họ phát hiện ra di tích, liền có một cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong đi vào trong đó, họ phải ở lại trì hoãn với người của các tộc quần khác.

"Đi!"

“Chúng ta cũng đi vào!"

Toàn bộ thành viên dị tộc bắt đầu đi vào trong đó.

"Sơ hồn, chúng ta cũng đi vào". Liệt Long nói.

"Được". Dương Thiên gật đầu.

Tất cả mọi người bay vào trong.

Thứ đập vào mắt của Dương Thiên là một khu vực rộng lớn, mặt đất nứt ra, không tồn tại bất cứ sinh vật nào, cảnh vật xung quanh choáng ngợp, không biết rốt cuộc tồn tại trong thời gian bao lâu.

Không gian di tích rộng lớn, mặt đất nứt ra, cảnh vật xung quanh choáng ngợp, không biết rốt cuộc tồn tại trong thời gian bao lâu.

"Gào!"

Giống như tiếng gầm phẫn nộ vang lên trước đây, sau đó họ nhìn thấy vô số trùng tộc đang chạy trốn, người đầu tiên chính là một cường giả trùng tộc cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong, đằng sau đều là thân thể con của ông ta. Còn sau lưng chúng lại là một con cự thú vô cùng khổng lồ đang truy kích.

Con cự thú này dài đến mấy chục nghìn mét, có bốn chân và hai cánh tay, còn có ba cái đầu, cùng loại với yêu thú. Trên người được một tầng khải giáp màu đỏ che phủ, trong tay còn vung một thanh cự phủ, khắp người tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ.

"Gào!" Cự thú gào lên, nhìn về phía đám sâu kiến trước mặt.

"Đây là sinh vật sống trong bí cảnh?" Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ chấn động.

"Yêu thú cấp Lĩnh Chủ vương cảnh!" Nhóm cường giả Ám Ảnh và Liệt Long nhìn thấy cự thú này, ánh mắt còn mang vẻ hoảng sợ.

Rõ ràng trước mắt chính là một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ vương cảnh.

Trong giới Mạc Nguyên này, người mạnh nhất chỉ là cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong mà thôi. Cấp Lĩnh Chủ vương cảnh đều không thể ở lại đây, thật ra sự phân chia các khu vực trong chiến trường Hư Vô đều dựa vào thực lực.

Không thì một cường giả cấp Lĩnh Chủ vương cảnh dừng lại ở đây, không ai có thể trở thành đối thủ của họ, tất cả tộc quần trong vũ trụ đều ngăn chặn xuất hiện tình huống như vậy, tối đa có thể tạm thời ở lại.

"Bất thường!" Linh hồn của Dương Thiên vô cùng mạnh mẽ, hắn cảm nhận được một cỗ khí thế cường hãn ẩn giấu trên người của yêu thú ba đầu này.

Hắn từng cảm nhận được khí thế này trên người của nhóm cường giả như Tử Điện hoàng và Tu Du hoàng.

Hắn cẩn thận cảm nhận trên người yêu thú ba đầu, một cỗ khí tức thối nát tỏa ra. Đây là lúc tuổi thọ sắp kết thúc.

"Trước đó yêu thú ba đầu này chắc là một cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh, chỉ có điều sinh mệnh lại sắp kết thúc, thân thể thối rữa, cho nên thực lực giảm xuống đến mức độ rất thấp". Dương Thiên thầm nói trong lòng.

Yêu thú ba đầu gầm lên, trong miệng phát ra một tiếng gào phẫn nộ, chẳng qua âm thanh này nghe vào rất kì quái, cơ bản không thể giải thích được.

Một lúc sau, nó dừng lại rồi quay người rời khỏi đây, cơ thể mấy chục nghìn mét nhìn có vẻ hết sức chấn động.

"Yêu thú ba đầu này đang nói ngôn ngữ gì đó , có thể là ngôn ngữ của những năm tháng vô tận trước đó, nhìn dáng vẻ của nó có lẽ là muốn chúng ta rời khỏi đây". Liệt Long nói.

"Ha ha, một con yêu thú hủ bại mà thôi, lực chiến đấu của nó chắc chắn chỉ là bình thường, chúng ta liên thủ với nhau, chưa hẳn không thể giết chết nó. Đến lúc đó, bảo vật của nó đều thuộc về chúng ta". Ám Ảnh lạnh lùng nói.

Thực lực của họ còn mạnh hơn Dương Thiên, mặc dù linh hồn hơi yếu hơn Dương Thiên, những vẫn nhạy bén cảm nhận được khí tức thối rữa trên người cự thú.

Ánh mắt của Ám Ảnh nhìn về phía khải giáp màu đỏ trên người cự thú ba đầu, ông ta cảm nhận được một cỗ dao động kì diệu trên đó, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khải giáp màu đỏ này chắc chắn là một loại bảo vật vô cùng có giá trị.

Nhìn thấy dáng vẻ của cự thú, trước đó nói không chừng là một con yêu thú hoàng cảnh, khải giáp trên người nó chắc chắc vô cùng quý giá.

Hơn phân nửa ánh mắt của những cường giả khác đều nhìn về phía khải giáp màu đỏ này.

Đương nhiên, trên người cự thú ngoài khải giáp màu đỏ ra, còn có một thanh cự phủ, toàn bộ những thứ này làm người khác động tâm.

Thế nhưng, ở đây có nhiều người như vậy, cơ bản không đủ phân chia bảo vật.

"Sau khi giết chết nó, bảo vật phải chia thế nào?" Chung Huyễn của trùng tộc lạnh lùng nói.

Trùng tộc của chúng phát hiện di tích này đầu tiên, thế nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào. Nếu con cự thú này chết đi, vậy thì bảo vật trên người nó chắc chắn sớm đã bị họ giành được.

Nhóm cường giả các tộc quần khác không thể trực tiếp nghe lời phân phó từ Ám Ảnh, đang chờ đợi quyết định sau khi thảo luận.

"Sau khi liên hợp giết chết, tất cả bảo vật đều dựa vào bản lĩnh của chúng ta rồi nói. Trên người cự thú ba đầu này chắc không chỉ có hai loại bảo vật". Ám Ảnh liền nói.

Nhóm người Liệt Long, Hô Đề và Chung Huyễn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

Bình thường có rất nhiều bảo vật trên người của cự thú trong những di tích như vậy.

"Sơ hồn giả nhân loại". Ám Ảnh nhìn về phía Dương Thiên.

"Được". Dương Thiên liền gật đầu.

Ầm!

Trong tay ông ta xuất hiện một vũ khí dạng xương dữ tợn, khí thế trên người trực tiếp tỏa ra.

"Liệt Long, Hô Đề, Sơ hồn giả nhân loại, bốn người chúng ta liên thủ". Ám Ảnh liền nói.

Trong thời khắc then chốt, bất kì tộc quần có lòng thù hận mãnh liệt đều có thể liên thủ lại với nhau, toàn bộ đều vì cơ duyên.

"Được!" Liệt Long liền gật đầu.

"Được!" Hô Đề của tộc Cơ giới đáp lại.

Dương Thiên nắm chắc đao Hắc Phệ trong tay, vẫn gật đầu, hắn cũng chuẩn bị đi vào di tích này xem một chút.

Ba cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong của trùng tộc liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt lại lộ ra vẻ không cam tâm, không hề do dự, quay người đi vào trong di tích đằng sau.

Lúc họ phát hiện ra di tích, liền có một cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong đi vào trong đó, họ phải ở lại trì hoãn với người của các tộc quần khác.

"Đi!"

“Chúng ta cũng đi vào!"

Toàn bộ thành viên dị tộc bắt đầu đi vào trong đó.

"Sơ hồn, chúng ta cũng đi vào". Liệt Long nói.

"Được". Dương Thiên gật đầu.

Tất cả mọi người bay vào trong.

Thứ đập vào mắt của Dương Thiên là một khu vực rộng lớn, mặt đất nứt ra, không tồn tại bất cứ sinh vật nào, cảnh vật xung quanh choáng ngợp, không biết rốt cuộc tồn tại trong thời gian bao lâu.

Không gian di tích rộng lớn, mặt đất nứt ra, cảnh vật xung quanh choáng ngợp, không biết rốt cuộc tồn tại trong thời gian bao lâu.

"Gào!"

Giống như tiếng gầm phẫn nộ vang lên trước đây, sau đó họ nhìn thấy vô số trùng tộc đang chạy trốn, người đầu tiên chính là một cường giả trùng tộc cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong, đằng sau đều là thân thể con của ông ta. Còn sau lưng chúng lại là một con cự thú vô cùng khổng lồ đang truy kích.

Con cự thú này dài đến mấy chục nghìn mét, có bốn chân và hai cánh tay, còn có ba cái đầu, cùng loại với yêu thú. Trên người được một tầng khải giáp màu đỏ che phủ, trong tay còn vung một thanh cự phủ, khắp người tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ.

"Gào!" Cự thú gào lên, nhìn về phía đám sâu kiến trước mặt.

"Đây là sinh vật sống trong bí cảnh?" Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ chấn động.

"Yêu thú cấp Lĩnh Chủ vương cảnh!" Nhóm cường giả Ám Ảnh và Liệt Long nhìn thấy cự thú này, ánh mắt còn mang vẻ hoảng sợ.

Rõ ràng trước mắt chính là một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ vương cảnh.

Trong giới Mạc Nguyên này, người mạnh nhất chỉ là cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong mà thôi. Cấp Lĩnh Chủ vương cảnh đều không thể ở lại đây, thật ra sự phân chia các khu vực trong chiến trường Hư Vô đều dựa vào thực lực.

Không thì một cường giả cấp Lĩnh Chủ vương cảnh dừng lại ở đây, không ai có thể trở thành đối thủ của họ, tất cả tộc quần trong vũ trụ đều ngăn chặn xuất hiện tình huống như vậy, tối đa có thể tạm thời ở lại.

"Bất thường!" Linh hồn của Dương Thiên vô cùng mạnh mẽ, hắn cảm nhận được một cỗ khí thế cường hãn ẩn giấu trên người của yêu thú ba đầu này.

Hắn từng cảm nhận được khí thế này trên người của nhóm cường giả như Tử Điện hoàng và Tu Du hoàng.

Hắn cẩn thận cảm nhận trên người yêu thú ba đầu, một cỗ khí tức thối nát tỏa ra. Đây là lúc tuổi thọ sắp kết thúc.

"Trước đó yêu thú ba đầu này chắc là một cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh, chỉ có điều sinh mệnh lại sắp kết thúc, thân thể thối rữa, cho nên thực lực giảm xuống đến mức độ rất thấp". Dương Thiên thầm nói trong lòng.

Yêu thú ba đầu gầm lên, trong miệng phát ra một tiếng gào phẫn nộ, chẳng qua âm thanh này nghe vào rất kì quái, cơ bản không thể giải thích được.

Một lúc sau, nó dừng lại rồi quay người rời khỏi đây, cơ thể mấy chục nghìn mét nhìn có vẻ hết sức chấn động.

"Yêu thú ba đầu này đang nói ngôn ngữ gì đó , có thể là ngôn ngữ của những năm tháng vô tận trước đó, nhìn dáng vẻ của nó có lẽ là muốn chúng ta rời khỏi đây". Liệt Long nói.

"Ha ha, một con yêu thú hủ bại mà thôi, lực chiến đấu của nó chắc chắn chỉ là bình thường, chúng ta liên thủ với nhau, chưa hẳn không thể giết chết nó. Đến lúc đó, bảo vật của nó đều thuộc về chúng ta". Ám Ảnh lạnh lùng nói.

Thực lực của họ còn mạnh hơn Dương Thiên, mặc dù linh hồn hơi yếu hơn Dương Thiên, những vẫn nhạy bén cảm nhận được khí tức thối rữa trên người cự thú.

Ánh mắt của Ám Ảnh nhìn về phía khải giáp màu đỏ trên người cự thú ba đầu, ông ta cảm nhận được một cỗ dao động kì diệu trên đó, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khải giáp màu đỏ này chắc chắn là một loại bảo vật vô cùng có giá trị.

Nhìn thấy dáng vẻ của cự thú, trước đó nói không chừng là một con yêu thú hoàng cảnh, khải giáp trên người nó chắc chắc vô cùng quý giá.

Hơn phân nửa ánh mắt của những cường giả khác đều nhìn về phía khải giáp màu đỏ này.

Đương nhiên, trên người cự thú ngoài khải giáp màu đỏ ra, còn có một thanh cự phủ, toàn bộ những thứ này làm người khác động tâm.

Thế nhưng, ở đây có nhiều người như vậy, cơ bản không đủ phân chia bảo vật.


Nhóm người Liệt Long, Hô Đề và Chung Huyễn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

Bình thường có rất nhiều bảo vật trên người của cự thú trong những di tích như vậy.