Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1292: "Tiếp tục đào!"






Loại bảo vật như vậy, có được một viên đã là cơ duyên rất lớn, như sư phụ thần chủ Hư Tuyệt của hắn từng nói, Khôi Nguyên thạch là cơ duyên khó lòng tưởng tượng, một số cường giả cấp Viên Mãn cũng không có cách nào có được.

“Khôi Nguyên thạch này có ích trong việc đột phá cảnh giới, hiện tại ta đã hấp thu hai viên, đối với đột phá trong tương lai có lẽ cũng có lợi.

Xoẹt!

Ý thức của Dương Thiên trực tiếp đi vào trong thế giới Ảo.

“Yêu tộc Nguyên Vũ hoàng mang theo Khôi Nguyên thạch, tiếp tục chạy trốn, cường giả của các tộc quần vẫn tiếp tục truy kích.”

“Số lượng cường giả hoàng cảnh dị tộc đang tìm kiếm ở dãy núi Hắc Mặc thạch đã đạt đến hàng chục nghìn người, nhưng viên Khôi Nguyên thạch thứ hai vẫn chưa xuất hiện.”

……

Những tin tức trong Liên minh hoàng cảnh của Nhân tộc không ngừng truyền đến, sự xuất hiện của Khôi Nguyên thạch, đúng là đã gây nên sự rối loạn.

Bình thường rất ít khi tập trung nhiều cường giả hoàng cảnh như vậy.

“Vẫn đang truy kích sao?”, Dương Thiên nói thầm trong lòng, hắn lại nổi lòng đi truy kích.

“Khí lưu màu xám chứa trong Khôi Nguyên thạch nằm trong tay Nguyên Vũ hoàng cũng có khả năng có rất nhiều, nếu ta cẩn thận một chút, khả năng rất lớn có thể giành được.”, Dương Thiên không kìm lòng nghĩ đến.

“Đi ra ngoài trước, xem tình hình thế nào, xem mình có cơ hội ra tay không.”, Dương Thiên thầm ra quyết định.

Hắn vừa hấp thu một viên Khôi Nguyên thạch, cảm nhận được lợi ích cực lớn, đúng là hơi muốn có thêm viên thứ hai. Trong lòng hắn có một chút tham lam.

Dương Thiên trực tiếp xoay người, chuẩn bị ven theo đường hầm đào trước đó, để rời khỏi khu vực bên trong của dãy núi Hắc Mặc thạch.

Lúc hắn vừa bước về phía trước, đột nhiên dừng bước chân lại.

……

Dãy núi Hắc Mặc thạch, một tia sáng vàng kim không ngừng xuyên qua xuyên lại trong đó, đó là Tiểu Quang, hơn một tháng nó đã khám phá rất nhiều khu vực bên trong của dãy núi.

Tiểu Quang vượt qua một khu vực, đột nhiên, thân ảnh nó dừng lại, trước mặt xuất hiện một chướng ngại vật rất lớn, ngăn chặn nó lại gần.

“Tiểu Quang hoàn toàn có thể dung nhập vào dãy núi, dãy núi Hắc Mặc thạch đối với Tiểu Quang mà nói, hoàn toàn không có thứ gì có thể ngăn chặn được nó chứ?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự nghi hoặc.

Hắn thầm hạ một mệnh lệnh.

Thân ảnh Tiểu Quang di chuyển thần tốc, di chuyển ven theo khu vực trở ngại. Kết quả là mất rất nhiều thời gian cũng chưa khám phá hết.

“Vùng chướng ngại này rất lớn, hơn nữa nhìn hình dạng của nó giống như là một chỉnh thể! Liệu có khi nào là di tích sót lại?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự kinh ngạc, thấp thoáng đó còn có sự mong chờ.

Giới Hạch Huyền có vô số di tích trân quý vô cùng, khi không lại có di tích mới xuất hiện nữa.

“Đi, đến đó rồi tính tiếp.”, Dương Thiên nhanh chóng đào xới dãy núi Hắc Mặc thạch, bay về nơi kỳ dị đó.

Khu vực đó cách Dương Thiên vô cùng xa, với tốc độ của Dương Thiên, muốn đến đó, cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Tuy nhiên, Dương Thiên không hề nóng vội, hắn có rất nhiều thời gian.

Mất nguyên mười ngày, cuối cùng Dương Thiên cũng đến nơi.

Ngọn núi trước mặt hắn, có màu sắc giống với những ngọn núi khác của dãy núi Hắc Mặc thạch, không có gì khác lạ, nhưng Tiểu Quang lại không có cách nào đi xuyên qua. Không biết là nguyên nhân gì.

“Bên trong dãy núi này chắc chắn có đồ gì!”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự mong chờ, hắn trực tiếp nắm lấy đao Hắc Phệ, dùng sức chém xuống, Trước đó, một đao có thể chém vỡ độ sâu nửa mét dãy núi Hắc Mặc thạch, nhưng bây giờ chỉ rơi xuống một chút bột vụn.

“Nham thạch ở đây cứng chắc quá! Ngang với cả một số trọng bảo.”, ánh mắt Dương Thiên hiện lên sự kinh ngạc, tuy nhiên, trong lòng lại phảng phất sự hưng phấn, hắn tiếp tục vung vẩy đao Hắc Phệ trong tay, không ngừng chém xuống.

Dương Thiên không ngừng huy động đao Hắc Phệ trong tay, nham thạch trước mắt tuy cứng rắn nhưng dựa vào thực lực của mình, Dương Thiên vẫn có thể từ từ đánh vỡ chúng.

"Đinh!"

Đã qua hơn một tiếng đồng hồ, dãy núi trước mặt Dương Thiên vẫn một màu đen sì, cùng với màu đen của mặc thạch như hòa vào làm một. Hắc Phệ đao của Dương Thiên vẫn không ngừng vung lên nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vang thanh thúy.

"Đây không phải là hắc mặc thạch!" Trong lòng Dương Thiên thầm nghĩ, lại vung Hắc Phệ đao bổ xuống một nhát.

"Đinh!"

Lại một âm thanh thanh thúy vang lên, trước mắt Dương Thiên ngoại trừ màu đen thì chỉ có tiếng vang, một chút biến hóa cũng không có. Một chút bột phấn rơi xuống cũng không có.

"Lực công kích của mình đã đạt đến Hoàng cảnh đỉnh phong vậy mà lại không có cách nào làm sứt mẻ thứ giống như hắc mặc thạch này.

Dương Thiên cau mày, bay về một chỗ khác, sau đó đánh vào tảng đá trước mặt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai mươi ngày.

Trong hai mươi ngày, Dương Thiên không ngừng đào bới, những thứ màu đen không biết là gì kia cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng hơn một chút.

Thứ xuất hiện trước mắt Dương Thiên là một vùng đen sì diện tích khoảng mười mét vuông. Nhưng Dương Thiên không chút dao động.

Hắc Phệ đao trên tay hắn vẫn đánh xuống, phát ra những tiếng vang giòn giã nhưng vẫn không cách nào phá hủy nó.

"Hai mươi ngày rồi, khu vực này vẫn là một mảnh đen thui. Còn một khu vực rất lớn khác ngăn cản ánh sáng cũng tương tự như bức tường đen này." Dương Thiên cẩn thận xem xét.

"Tiếp tục đào!"

Dương Thiên không do dự, tiếp tục huy động Hắc Phệ đao trong tay.

...

Lúc này, bên ngoài dãy núi Mặc Thạch, số lượng cường giả Hoàng cảnh càng ngày càng nhiều. Các tộc đều đã liên hiệp với nhau để có thể chiếm lấy nhiều Khôi nguyên thạch nhất mà không bị các cường giả khác liên hiệp tấn công. Có thể ung dung qua lại giữa các tọa độ không gian khác nhau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại hơn bốn tháng nữa qua đi.

"Nguyên Vũ Hoàng yêu tộc đã mang theo viên Khôi nguyên thạch kia trốn đi."

"Nửa năm, nhiều cường giả Hoàng cảnh như vậy cũng không ai tìm được một viên nữa."

"Quá khó. Dãy núi này quá lớn, ai biết được rốt cuộc Khôi nguyên thạch nằm ở chỗ nào?"

...

Loại bảo vật như vậy, có được một viên đã là cơ duyên rất lớn, như sư phụ thần chủ Hư Tuyệt của hắn từng nói, Khôi Nguyên thạch là cơ duyên khó lòng tưởng tượng, một số cường giả cấp Viên Mãn cũng không có cách nào có được.

“Khôi Nguyên thạch này có ích trong việc đột phá cảnh giới, hiện tại ta đã hấp thu hai viên, đối với đột phá trong tương lai có lẽ cũng có lợi.

Xoẹt!

Ý thức của Dương Thiên trực tiếp đi vào trong thế giới Ảo.

“Yêu tộc Nguyên Vũ hoàng mang theo Khôi Nguyên thạch, tiếp tục chạy trốn, cường giả của các tộc quần vẫn tiếp tục truy kích.”

“Số lượng cường giả hoàng cảnh dị tộc đang tìm kiếm ở dãy núi Hắc Mặc thạch đã đạt đến hàng chục nghìn người, nhưng viên Khôi Nguyên thạch thứ hai vẫn chưa xuất hiện.”

……

Những tin tức trong Liên minh hoàng cảnh của Nhân tộc không ngừng truyền đến, sự xuất hiện của Khôi Nguyên thạch, đúng là đã gây nên sự rối loạn.

Bình thường rất ít khi tập trung nhiều cường giả hoàng cảnh như vậy.

“Vẫn đang truy kích sao?”, Dương Thiên nói thầm trong lòng, hắn lại nổi lòng đi truy kích.

“Khí lưu màu xám chứa trong Khôi Nguyên thạch nằm trong tay Nguyên Vũ hoàng cũng có khả năng có rất nhiều, nếu ta cẩn thận một chút, khả năng rất lớn có thể giành được.”, Dương Thiên không kìm lòng nghĩ đến.

“Đi ra ngoài trước, xem tình hình thế nào, xem mình có cơ hội ra tay không.”, Dương Thiên thầm ra quyết định.

Hắn vừa hấp thu một viên Khôi Nguyên thạch, cảm nhận được lợi ích cực lớn, đúng là hơi muốn có thêm viên thứ hai. Trong lòng hắn có một chút tham lam.

Dương Thiên trực tiếp xoay người, chuẩn bị ven theo đường hầm đào trước đó, để rời khỏi khu vực bên trong của dãy núi Hắc Mặc thạch.

Lúc hắn vừa bước về phía trước, đột nhiên dừng bước chân lại.

……

Dãy núi Hắc Mặc thạch, một tia sáng vàng kim không ngừng xuyên qua xuyên lại trong đó, đó là Tiểu Quang, hơn một tháng nó đã khám phá rất nhiều khu vực bên trong của dãy núi.

Tiểu Quang vượt qua một khu vực, đột nhiên, thân ảnh nó dừng lại, trước mặt xuất hiện một chướng ngại vật rất lớn, ngăn chặn nó lại gần.

“Tiểu Quang hoàn toàn có thể dung nhập vào dãy núi, dãy núi Hắc Mặc thạch đối với Tiểu Quang mà nói, hoàn toàn không có thứ gì có thể ngăn chặn được nó chứ?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự nghi hoặc.

Hắn thầm hạ một mệnh lệnh.

Thân ảnh Tiểu Quang di chuyển thần tốc, di chuyển ven theo khu vực trở ngại. Kết quả là mất rất nhiều thời gian cũng chưa khám phá hết.

“Vùng chướng ngại này rất lớn, hơn nữa nhìn hình dạng của nó giống như là một chỉnh thể! Liệu có khi nào là di tích sót lại?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự kinh ngạc, thấp thoáng đó còn có sự mong chờ.

Giới Hạch Huyền có vô số di tích trân quý vô cùng, khi không lại có di tích mới xuất hiện nữa.

“Đi, đến đó rồi tính tiếp.”, Dương Thiên nhanh chóng đào xới dãy núi Hắc Mặc thạch, bay về nơi kỳ dị đó.

Khu vực đó cách Dương Thiên vô cùng xa, với tốc độ của Dương Thiên, muốn đến đó, cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Tuy nhiên, Dương Thiên không hề nóng vội, hắn có rất nhiều thời gian.

Mất nguyên mười ngày, cuối cùng Dương Thiên cũng đến nơi.

Ngọn núi trước mặt hắn, có màu sắc giống với những ngọn núi khác của dãy núi Hắc Mặc thạch, không có gì khác lạ, nhưng Tiểu Quang lại không có cách nào đi xuyên qua. Không biết là nguyên nhân gì.

“Bên trong dãy núi này chắc chắn có đồ gì!”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra sự mong chờ, hắn trực tiếp nắm lấy đao Hắc Phệ, dùng sức chém xuống, Trước đó, một đao có thể chém vỡ độ sâu nửa mét dãy núi Hắc Mặc thạch, nhưng bây giờ chỉ rơi xuống một chút bột vụn.

“Nham thạch ở đây cứng chắc quá! Ngang với cả một số trọng bảo.”, ánh mắt Dương Thiên hiện lên sự kinh ngạc, tuy nhiên, trong lòng lại phảng phất sự hưng phấn, hắn tiếp tục vung vẩy đao Hắc Phệ trong tay, không ngừng chém xuống.

Dương Thiên không ngừng huy động đao Hắc Phệ trong tay, nham thạch trước mắt tuy cứng rắn nhưng dựa vào thực lực của mình, Dương Thiên vẫn có thể từ từ đánh vỡ chúng.

"Đinh!"

Đã qua hơn một tiếng đồng hồ, dãy núi trước mặt Dương Thiên vẫn một màu đen sì, cùng với màu đen của mặc thạch như hòa vào làm một. Hắc Phệ đao của Dương Thiên vẫn không ngừng vung lên nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vang thanh thúy.

"Đây không phải là hắc mặc thạch!" Trong lòng Dương Thiên thầm nghĩ, lại vung Hắc Phệ đao bổ xuống một nhát.

"Đinh!"

Lại một âm thanh thanh thúy vang lên, trước mắt Dương Thiên ngoại trừ màu đen thì chỉ có tiếng vang, một chút biến hóa cũng không có. Một chút bột phấn rơi xuống cũng không có.

"Lực công kích của mình đã đạt đến Hoàng cảnh đỉnh phong vậy mà lại không có cách nào làm sứt mẻ thứ giống như hắc mặc thạch này.

Dương Thiên cau mày, bay về một chỗ khác, sau đó đánh vào tảng đá trước mặt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai mươi ngày.

Trong hai mươi ngày, Dương Thiên không ngừng đào bới, những thứ màu đen không biết là gì kia cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng hơn một chút.

Thứ xuất hiện trước mắt Dương Thiên là một vùng đen sì diện tích khoảng mười mét vuông. Nhưng Dương Thiên không chút dao động.

Hắc Phệ đao trên tay hắn vẫn đánh xuống, phát ra những tiếng vang giòn giã nhưng vẫn không cách nào phá hủy nó.

"Hai mươi ngày rồi, khu vực này vẫn là một mảnh đen thui. Còn một khu vực rất lớn khác ngăn cản ánh sáng cũng tương tự như bức tường đen này." Dương Thiên cẩn thận xem xét.

"Tiếp tục đào!"























































...