Chapter 138 Thay đổi tính cách
Khi Đới Văn Quân đấm lên người ông ta, còn chưa kịp thu tay về thì đã bị ông ta tóm được.
Sau đó dùng sức nắm chặt.
Cổ tay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn, cổ tay Đớt Văn Quân đã bị bóp trật khớp rồi. Ngay sau đó, người đàn ông ngoại quốc dùng sức đá một cái, thân thể Đới Văn Quân lập tức bị đá bay xa bốn mét, miệng còn rỉ máu.
“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm vội vàng chạy tới. Cô ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Đới Văn Quân thì gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Đến cả Đới Văn Quân cũng không phải đối thủ của người đàn ông ngoại quốc này, vậy chẳng lẽ cứ để Tiểu Nam Nam bị bắt đi như vậy sao?
Cô ta coi Tiểu Nam Nam như em gái của mình, hơn nữa cha của Tiểu Nam Nam lại là thư ký thành ủy thành phố Hải, một khi tức giận thì đến cả cha cô ta cũng không thể gánh nổi.
Lúc này, những thành viên khác của câu lạc bộ cũng bị đánh ngã lăn ra đất.
“Không chịu nổi một đòn!” Người đàn ông ngoại quốc dẫn đầu khinh thường nói.
Cho dù ông ta có đứng yên một chỗ cho bọn họ đánh thì bọn họ cũng chẳng thể đánh ông ta bị thương được.
Mặc dù Đới Văn Quân bị thương nhưng vẫn không hề khuất phục. Hắn nhìn về phía mọi người đang sợ hãi xung quanh, nói: “Những người nước ngoài này đến đất nước của chúng ta, cướp trẻ con của chúng ta! Bọn họ không để người Hoa Hạ chúng ta vào mắt! Chẳng lẽ mọi người có thể để những người này tùy tiện cướp đứa bé đi như thế được sao? Vậy chờ đến một ngày bọn họ đến cướp mất con của mọi người thì mọi người cũng định chỉ đứng nhìn như thế thôi à?”
Không thể không nói, những lời này của Đới Văn Quân rất có tác dụng, mấy người ban đầu còn sợ sệt bây giờ đã có dũng cảm đứng lên.
“Đúng vậy! Không thể để bọn họ mang đứa bé đi!”
“Hoa Hạ chúng ta rộng lớn như vậy, sao có thể để những người nước ngoài này làm loạn được?”
...
Rất nhiều người đứng ra chặn đường, ngăn không cho nhóm người này đi.
“Càng để lâu càng lắm chuyện, đi thôi!” Người đàn ông ngoại quốc nhìn nhóm người trước mặt, mặc dù không tạo thành chút uy hiếp nào, nhưng nếu dây dưa lâu thì không dám chắc không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Jack ra lệnh cho bọn họ đưa đứa bé này đi.
Bọn họ có tổng cộng năm người, nếu muốn đi thì không ai cản được.
Những người ở đây đều là người bình thường, gần như không có sức chống cự, bị người đàn ông ngoại quốc đá bay.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên một chiếc ô tô, mang theo Tiểu Nam Nam rời đi.
“Không được!” Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, gương mặt tràn đầy nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nam Nam bị nhóm người đó bắt cóc.
Lúc này, có một bóng người từ xa chạy tới, chính là Dương Thiên vừa mới thoát khỏi sự bao vây của Jack.
Hắn nhìn thấy nhóm người Đới Văn Quân bị thương thảm hại, còn cả Dương Lộ Tâm khóc thít thít trên mặt đất, không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nam Nam đâu. Gương mặt Dương Thiên âm trầm đến đáng sợ!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thiên u ám hỏi Dương Lộ Tâm.
Dương Lộ Tâm nước mắt giàn dụa, nhìn Dương Thiên, vô lực nói: “Dương Thiên, Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt đi rồi, bọn họ lái chiếc xe màu vàng bỏ trốn.”
Cô ta tràn đầy tuyệt vọng, xe đã đi xa rồi, làm sao có thể tìm kiếm được Tiểu Nam Nam đây.
Dương Thiên nhìn về chiếc xe phía xa, nói thẳng: “Mau gọi điện báo cho bác Hình, tôi đuổi theo bọn họ!”
Cơ bắp toàn thân Dương Thiên căng cứng, cả người hắn giống như một con báo gấm, nhanh chóng vọt qua.
Dương Lộ Tâm kinh hãi, tốc độ của Dương Thiên thật sự kinh người, gần như nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Dương Thiên nhanh chóng leo lên một chiếc taxi: “Bác tài, mau giúp cháu đuổi theo chiếc xe màu vàng kia, nếu đuổi được cháu sẽ cho bác mười nghìn tệ!”
Tài xế nghe thấy con số Dương Thiên nói thì lập tức kích động, không nói hai lời nhanh chóng đuổi theo chiếc xe màu vàng trước mặt.
Tốc độ hiện tại của Dương Thiên vẫn không đủ để đuổi kịp ô tô, hắn chỉ có thể ngồi taxi đuổi theo.
Thời gian vô cùng gấp gáp, ánh mắt Dương Thiên dán chặt lên chiếc xe màu vàng kia.
Kỹ năng lái xe của người tài xế này không tồi, vẫn luôn bám theo sát nút. Ông ta bị con số mười nghìn tệ của Dương Thiên kích thích, ông ta phải chạy liên tục hai tháng mới có thể kiếm được số tiền đó.
Lúc này, xe của Dương Thiên đã cách chiếc xe kia rất gần. Xe đã chạy ra tận ngoại thành, đường càng lúc càng vắng người.
“Hu hu... Đồ xấu xa! Mau thả tôi ra! Cha tôi nhất định sẽ bắt hết các người!” Tiểu Nam Nam khóc lóc ầm ỹ, không ngừng đấm Dương Thiên.
“Tiểu Nam Nam, là anh, là anh Tiểu Thiên!” Dương Thiên vội vàng nói. Hắn nhìn thấy Tiểu Nam Nam thì vô cùng đau lòng, Tiểu Nam Nam cũng vì hắn nên mới bị người ta bắt.
“Anh Tiểu Thiên! Hu Hu...” Tiểu Nam Nam ôm chặt lấy Dương Thiên, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn in hằn một dấu tát. Thân thể cô bé run lên bần bật, chắc chắn đang rất sợ hãi.
Ánh mắt Dương Thiên tối sầm lại, hắn nhìn cái tát in hằn trên má cô bé, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt!