Chapter 143 Động thủ 2
Dương Lộ Tâm đang đứng ở một bên, bên cạnh cô ta còn một nam sinh đang xun xoe lấy lòng, chính là Trương Thiên Trạch.
Ở một phía khác, Dương Thiên còn nhìn thấy được hai vị hoa khôi là Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình. Dương Thiên suy nghĩ một chút, hai cô gái này đều là sinh viên năm bốn, cùng năm với Đới Văn Quân, quen biết cũng là chuyện hiển nhiên.
“Ha ha, Dương Thiên, cậu đến rồi à!” Đới Văn Quân nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng kích động, vội vàng đi lên chào hỏi.
“Chúc mừng anh khai trương võ quán!” Dương Thiên cười, đưa cho Đới Văn Quân một món quà.
Đới Văn Quân trịnh trọng nhận lấy, sau đó mới Dương Thiên vào trong võ quán.
Điều này khiến cho mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên. Thân phận của Đới Văn Quân rất cao, lúc trước bọn họ tặng quà đều là người bên cạnh Đới Văn Quân nhận lấy chứ không được anh ta đích thân nhận như đang đối xử với Dương Thiên.
“Mộng Dao, Lãnh Tình, giới thiệu với hai người một chút...” Đới Văn Quân mỉm cười, dẫn Dương Thiên đến trước mặt Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình.
“Dương Thiên, đã lâu không gặp!” Tịch Mộng Dao mỉm cười chào Dương Thiên.
“Dương Thiên, cậu quen Văn Quân à?” Lãnh Tình cũng ngạc nhiên hỏi.
Cả hai đều không xa lạ gì với Dương Thiên.
Trước kia, Dương Thiên đã từng cứu em gái Tịch Mộng Tuyết của Tịnh Mộng Dao; mà Lãnh Tình lúc trước cũng từng bắt Dương Thiên đến cục công an.
“Mọi người quen nhau?” Đới Văn Quân đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Anh ta đang định giới thiệu Dương Thiên với Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình, không ngờ bọn họ đã quen biết nhau từ trước.
“Hừ! Dương Thiên thì làm gì có ai không biết cơ chứ?” Dương Lộ Tâm và Trương Thiên Trạch đi tới, Trương Thiên Trạch nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng khó chịu.
Lúc trước cậu ta đã cứ mấy người đi dạy dỗ Dương Thiên, còn tìm cả bang Hổ, nhưng sau đó những người này đều không liên lạc được. Dương Thiên cũng không đi học, nên cậu ta không biết tình hình như thế nào.
Bây giờ lại nhìn thấy Dương Thiên tung tăng nhảy nhót trước mặt mình, trong lòng Trương Thiên Trạch càng thêm tức giận.
Dương Thiên hờ hững nhìn về phía Trương Thiên Trạch.
“Ha ha, Dương Thiên, cậu đúng là phúc lớn mạng lớn!” Trương Thiên Trạch đã điều tra gia cảnh của Dương Thiên rồi, căn bản là một gia đình nghèo rớt mồng tơi, không người chống lưng, không gì đáng sợ cả.
“Lộ Tâm, cậu đừng buồn, bác Phúc của tớ đang ở đây, tớ sẽ bảo chú ấy dạy cho Dương Thiên một bài học!” Trương Thiên Trạch nhìn Dương Lộ Tâm, ánh mắt lấy lòng.
“Hừ! Trương Thiên Trạch! Chuyện giữa tôi và Dương Thiên không cần cậu quản! Cậu đừng tới làm phiền tôi nữa!” Dương Lộ Tâm tức giận quát lên.
Cô ta lúc nào cũng cảm thấy chán ghét Trương Thiên Trạch!
“Trương Thiên Trạch, Dương Thiên là bạn của tôi, cậu nói những lời này là có ý gì?” Đới Văn Quân sa sầm mặt mũi, lạnh lùng hỏi.
Anh ta còn đứng ở đây mà Trương Thiên Trạch lại không chút kiêng nể gì mà nói muốn dạy dỗ Dương Thiên, đây rõ ràng là không để anh ta vào mắt.
Trương Thiên Trạch có thể không để ý đến lời của Dương Lộ Tâm, nhưng không dám làm lơ lời của Đới Văn Quân.
Thế lực gia đình Đới Văn Quân vượt xa gia đình cậu ta, nhưng đó là ở nơi khác. Còn ở thành phố Hải thì thế lực hai nhà cũng ngang nhau mà thôi, Trương Thiên Trạch không cần quá sợ hãi.
“Hừ! Đới Văn Quân, anh đừng có xen vào chuyện giữa tôi và Dương Thiên.”
Đới Văn Quân còn đang định nói tiếp thì Dương Thiên đã ngăn anh ta lại. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Trương Thiên Trạch: “Cậu muốn đối phó với tôi?”
“Làm sao? Cậu dám đánh tôi à?” Trương Thiên Trạch không hề sợ hãi chút nào, nghênh ngang đi tới trước mặt Dương Thiên, cười nhạo hắn.
“Bốp!”
Dương Thiên nhấc chân đã một cái, thân thể Trương Thiên Trạch giống như một mũi tên, bay ngược ra ngoài hơn mười mét, nện thẳng lên tường, máu trong miệng cũng chảy ra.
Dương Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, giẫm chân lên ngực cậu ta, khẽ hỏi: “Thế nào, cậu định đối phó với tôi kiểu gì đây?”
Xung quanh đang ầm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Khi Dương Thiên nói xong câu này, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.
“A!!!” Trương Thiên Trạch cũng hơi ngơ ngác, cậu ta không ngờ Dương Thiên lại thực sự dám ra tay đánh mình. Lúc này toàn thân cậu ta truyền đến một cơn đau nhức, Trương Thiên Trạch không nhịn được mà hét lên thảm thiết!
“Dương Thiên! Tao nhất định phải giết mày!” Trương Thiên Trạch phẫn nộ kêu to.
“Bác Phúc!” Trương Thiên Trạch gọi ầm lên, ánh mắt tràn ngập thù hận.
“Dương Thiên, mau dừng tay, Trương Thiên Trạch có lai lịch không tầm thường đâu.” Nhóm người Đới Văn Quân ở bên cạnh ban đầu là kinh sợ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trương Thiên Trạch thì vội vàng khuyên nhủ Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu, nói với Đới Văn Quân: “Anh không hiểu tính cách của Trương Thiên Trạch đâu, nếu như tôi buông tha cho cậu ta thì sau này cậu ta sẽ không chịu buông tha cho tôi.”
Dương Thiên biết Trương Thiên Trạch là loại người có thù tất báo, cho dù lần này Dương Thiên có ý tốt tha cho cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không cảm ơn.