Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 895: Hắn không có thời gian để ý đến mấy người này.






Mạc Đặc Lâm chậm rãi dẫn theo Dương Thiên đi về phía trước, vừa đi vừa giới thiệu: "Tộc Cốt Linh chúng ta chia làm một trăm khu vực, mỗi khu vực có hơn mười tỷ người Cốt Linh sinh sống. Một trăm khu vực cạnh tranh lẫn nhau, không chỉ có bồi dưỡng thiên tài mà còn cạnh tranh về nhiều phương diện khác cũng giống như chỗ Nhân tộc thiếu gia Dương Thiên."

Dương Thiên nhẹ gật đầu, trong tộc Nhân loại, bầu trời khổng lồ cũng được chia làm một nghìn Thần quốc. Tất cả các Thần quốc đều được thống trị bởi cường giả cấp Viên Mãn và rất nhiều cấp Lĩnh Chủ, cấp Hắc Động, không ngừng bồi dưỡng nhân tài.

"Ta là thủ lĩnh thứ năm trong khu vực thứ ba của tộc chúng ta. Trong một trăm khu vực, mỗi khu vực có mười vị thủ lĩnh, người có thực lực mạnh nhất trong mười người chính là người đứng đầu." Mạc Đặc Lâm cười nói.

Dương Thiên cả kinh, nói như vậy, trong khu vực thứ ba tộc Cốt Linh, có bốn người thực lực cao hơn Mạc Đặc Lâm.

Hiện tại, thực lực của Mạc Đặc Lâm đã đạt đến cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong, bốn người kia có thể đã đạt đến vương cảnh, thậm chí là hoàng cảnh.

"Vậy có khu vực thống trị tối cao trong một trăm khu vực của các ngươi chứ?" Dương Thiên hiếu kỳ hỏi.

Giống như tộc Nhân loại, kẻ thống trị một nghìn Thần quốc chính là công ty lỗ sâu ảo, Liên minh cường giả vũ trụ và sáu đại thế lực khác.

Mạc Đặc Lâm gật đầu, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt, nói: "Cao nhất một trăm khu vực của chúng ta chính là Viện trưởng lão tộc Cốt Linh."

"Viện trưởng lão?" Dương Thiên trong lòng khẽ động. Lúc trước, Nguyên Bác tự xưng là Đại trưởng lão tộc Cốt Linh.

Vậy theo suy đoán, bên trong Viện trưởng lão này nhất định có cường giả cấp Viên Mãn.

Thời điểm Mạc Đặc Lâm dẫn theo Dương Thiên đi thăm bộ tộc, rất nhiều người của tộc Cốt Linh kéo nhau đến xem.

"Nhìn kìa, đó là thủ lĩnh Mạc Đặc Lâm cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong của khu vực thứ ba chúng ta."

"Bên cạnh ông ấy không phải là người tộc Cốt Linh chúng ta."

"Ừ, mười mấy người đó đều không phải. Thanh niên kia chỉ có thực lực cấp Tinh Chủ mà thủ lĩnh Mạc Đặc Lâm lại cung kính với hắn như vậy."

"Nhìn vẻ ngoài của những người kia, nhất định là nhân loại."

"Sau lưng thanh niên nhân loại kia lại có một vị cường giả cấp Lĩnh chủ đi theo, khẳng định địa vị của hắn rất cao."

"Nói không chừng là thiên tài tuyệt thế của tộc Nhân loại."

"Mấy vạn năm trước, có một vị thiên tài tuyệt thế của nhân loại được mời đến tộc Cốt Linh chúng ta, bên cạnh hắn cũng có mười mấy thị vệ giống như thanh niên này."

...

Đông đảo người tộc Cốt Linh vây xem đoàn người Dương Thiên nghị luận.

Bọn họ đại khái đoán được thân thận của Dương Thiên.

Một vài thanh niên lộ rõ chiến ý mãnh liệt.

Tộc Cốt Linh bọn hắn cường giả như mây, cường giả cấp Viên Mãn cũng có vậy mà lại phải phụ thuộc vào tộc Nhân loại. Địa vị, thân phận đều thấp hơn loài người.

Sự tự ti bấy lâu nay khiến bọn họ luôn cố chấp trong lòng, muốn đánh bại thiên tài loài người, chứng minh bọn họ không cần tộc Nhân loại kém cỏi.

Thế nhưng bọn họ không dám xông lên. Lúc trước, thủ lĩnh bộ lạc đã nghiêm khắc dặn dò, tuyệt đối không được trêu chọc đám người Dương Thiên, nếu không sẽ bị xử trí theo tộc quy. Bọn hắn biết rõ tộc quy khủng bố đến mức nào, không dám vi phạm.

Dương Thiên cũng thấy rất nhiều người tộc Cốt Linh, hắn cảm nhận được chiến ý của những người này nhưng hắn không hề để ý.

Hắn không có thời gian để ý đến mấy người này.

"Hả?" Dương Thiên bỗng dừng lại. Từ xa, hắn nhìn thấy một tòa kiến trúc cực kỳ đồ sộ, tòa nhà này rất cao, từ trên xuống dưới phân làm chín khu vực, bên trong mỗi khu vực còn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Mỗi khi ánh sáng kỳ lạ kia sáng lên, chín khu vực này sẽ xuất hiện một số đồ án phù văn, vô cùng thần kỳ.

Mạc Đặc Lâm thấy ánh mắt của Dương Thiên, cười nói: "Đó là Thánh Địa của tộc Cốt Linh chúng ta, trong đó cất giữ truyền thừa cửu tự trân quý, là cơ duyên quý giá mà Đại trưởng lão Nguyên Bác lưu lại cho chúng ta."

"Nguyên Bác?" Dương Thiên nhẹ giọng đọc, hắn cảm nhận được sự sùng bái và cung kính của Mạc Đặc Lâm với Nguyên Bác.

Đúng vậy. Nguyên Bác là tồn tại cường đại nhất từ trước đến nay của tộc Cốt Linh, lấy được truyền thừa cửu tự xây dựng nền móng vững chắc cho tộc bọn họ quật khởi. Sau khi Nguyên Bác mất tích, thực lực tộc Cốt Linh bọn họ đột nhiên giảm sút.

Nhưng trong lời nói của Mạc Đặc Lâm không hề có một tia bất mãn đối với Nguyên Bác.

"Nguyên Bác là người vĩ đại nhất của tộc Cốt Linh chúng ta. Đáng tiếc là, vô tận thời gian trước đây, ngài ấy đã mất tích, đến bây giờ vẫn hoàn toàn không có tin tức gì." Mạc Đặc Lâm lắc đầu nói.

Trong lòng hắn có chút không cam lòng, nếu như Nguyên Bác vẫn còn, bọn họ cũng không đến mức trở thành bộ tộc phụ thuộc.

"Nhưng cho dù Nguyên Bác mất tích, ngài ấy cũng để lại cho chúng ta truyền thừa cửu tự cùng với bốn nơi truyền thừa pháp tắc . Có được những thứ này, tộc Cốt Linh chúng ta vẫn không ngừng xuất hiện thêm nhiều cường giả." Khuôn mặt Mạc Đặc Lâm đầy cuồng nhiệt.

Trong lòng Dương Thiên mơ hồ hưng phấn, nguyên nhân đầu tiên hắn muốn đến đây chính là bốn nơi truyền thừa pháp tắc.

Hắn biết rõ lợi ích của những truyền thừa pháp tắc này.

Mạc Đặc Lâm chậm rãi dẫn theo Dương Thiên đi về phía trước, vừa đi vừa giới thiệu: "Tộc Cốt Linh chúng ta chia làm một trăm khu vực, mỗi khu vực có hơn mười tỷ người Cốt Linh sinh sống. Một trăm khu vực cạnh tranh lẫn nhau, không chỉ có bồi dưỡng thiên tài mà còn cạnh tranh về nhiều phương diện khác cũng giống như chỗ Nhân tộc thiếu gia Dương Thiên."

Dương Thiên nhẹ gật đầu, trong tộc Nhân loại, bầu trời khổng lồ cũng được chia làm một nghìn Thần quốc. Tất cả các Thần quốc đều được thống trị bởi cường giả cấp Viên Mãn và rất nhiều cấp Lĩnh Chủ, cấp Hắc Động, không ngừng bồi dưỡng nhân tài.

"Ta là thủ lĩnh thứ năm trong khu vực thứ ba của tộc chúng ta. Trong một trăm khu vực, mỗi khu vực có mười vị thủ lĩnh, người có thực lực mạnh nhất trong mười người chính là người đứng đầu." Mạc Đặc Lâm cười nói.

Dương Thiên cả kinh, nói như vậy, trong khu vực thứ ba tộc Cốt Linh, có bốn người thực lực cao hơn Mạc Đặc Lâm.

Hiện tại, thực lực của Mạc Đặc Lâm đã đạt đến cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong, bốn người kia có thể đã đạt đến vương cảnh, thậm chí là hoàng cảnh.

"Vậy có khu vực thống trị tối cao trong một trăm khu vực của các ngươi chứ?" Dương Thiên hiếu kỳ hỏi.

Giống như tộc Nhân loại, kẻ thống trị một nghìn Thần quốc chính là công ty lỗ sâu ảo, Liên minh cường giả vũ trụ và sáu đại thế lực khác.

Mạc Đặc Lâm gật đầu, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt, nói: "Cao nhất một trăm khu vực của chúng ta chính là Viện trưởng lão tộc Cốt Linh."

"Viện trưởng lão?" Dương Thiên trong lòng khẽ động. Lúc trước, Nguyên Bác tự xưng là Đại trưởng lão tộc Cốt Linh.

Vậy theo suy đoán, bên trong Viện trưởng lão này nhất định có cường giả cấp Viên Mãn.

Thời điểm Mạc Đặc Lâm dẫn theo Dương Thiên đi thăm bộ tộc, rất nhiều người của tộc Cốt Linh kéo nhau đến xem.

"Nhìn kìa, đó là thủ lĩnh Mạc Đặc Lâm cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong của khu vực thứ ba chúng ta."

"Bên cạnh ông ấy không phải là người tộc Cốt Linh chúng ta."

"Ừ, mười mấy người đó đều không phải. Thanh niên kia chỉ có thực lực cấp Tinh Chủ mà thủ lĩnh Mạc Đặc Lâm lại cung kính với hắn như vậy."

"Nhìn vẻ ngoài của những người kia, nhất định là nhân loại."

"Sau lưng thanh niên nhân loại kia lại có một vị cường giả cấp Lĩnh chủ đi theo, khẳng định địa vị của hắn rất cao."

"Nói không chừng là thiên tài tuyệt thế của tộc Nhân loại."

"Mấy vạn năm trước, có một vị thiên tài tuyệt thế của nhân loại được mời đến tộc Cốt Linh chúng ta, bên cạnh hắn cũng có mười mấy thị vệ giống như thanh niên này."

...

Đông đảo người tộc Cốt Linh vây xem đoàn người Dương Thiên nghị luận.

Bọn họ đại khái đoán được thân thận của Dương Thiên.

Một vài thanh niên lộ rõ chiến ý mãnh liệt.

Tộc Cốt Linh bọn hắn cường giả như mây, cường giả cấp Viên Mãn cũng có vậy mà lại phải phụ thuộc vào tộc Nhân loại. Địa vị, thân phận đều thấp hơn loài người.

Sự tự ti bấy lâu nay khiến bọn họ luôn cố chấp trong lòng, muốn đánh bại thiên tài loài người, chứng minh bọn họ không cần tộc Nhân loại kém cỏi.

Thế nhưng bọn họ không dám xông lên. Lúc trước, thủ lĩnh bộ lạc đã nghiêm khắc dặn dò, tuyệt đối không được trêu chọc đám người Dương Thiên, nếu không sẽ bị xử trí theo tộc quy. Bọn hắn biết rõ tộc quy khủng bố đến mức nào, không dám vi phạm.

Dương Thiên cũng thấy rất nhiều người tộc Cốt Linh, hắn cảm nhận được chiến ý của những người này nhưng hắn không hề để ý.

Hắn không có thời gian để ý đến mấy người này.

"Hả?" Dương Thiên bỗng dừng lại. Từ xa, hắn nhìn thấy một tòa kiến trúc cực kỳ đồ sộ, tòa nhà này rất cao, từ trên xuống dưới phân làm chín khu vực, bên trong mỗi khu vực còn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Mỗi khi ánh sáng kỳ lạ kia sáng lên, chín khu vực này sẽ xuất hiện một số đồ án phù văn, vô cùng thần kỳ.

Mạc Đặc Lâm thấy ánh mắt của Dương Thiên, cười nói: "Đó là Thánh Địa của tộc Cốt Linh chúng ta, trong đó cất giữ truyền thừa cửu tự trân quý, là cơ duyên quý giá mà Đại trưởng lão Nguyên Bác lưu lại cho chúng ta."


Trong lòng hắn có chút không cam lòng, nếu như Nguyên Bác vẫn còn, bọn họ cũng không đến mức trở thành bộ tộc phụ thuộc.





































Trong lòng Dương Thiên mơ hồ hưng phấn, nguyên nhân đầu tiên hắn muốn đến đây chính là bốn nơi truyền thừa pháp tắc.

Hắn biết rõ lợi ích của những truyền thừa pháp tắc này.