Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 928: là bởi vì cái trứng trùng này.”






“Thiếu gia Dương Thiên, thanh niên này là Thanh Nham biết, chẳng qua cậu ta bắt buộc phải gặp ngài. Mới bằng lòng nói ra.”, Phan Khuyết nói.

Dưới sự cảm nhận linh hồn của ông ta, có thể dễ dàng phán đoán một người có nói dối hay không, huống chi người này chỉ có thực lực cấp Tinh Vực.

Vì vậy, lời Thanh Nham nói là nói thật, chẳng qua, Thanh Nham lại chỉ muốn thấy Dương Thiên rồi mới nói.

Dương Thiên nhìn thanh niên không chênh lệch lắm với mình trước mắt, nói: “Ngươi đã gặp em gái Dương San của ta?”

Thanh Nham nhìn Dương Thiên, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: “Ngươi chính là người đang tìm kiếm tung tích của Dương San sao?”

“Đúng! Là ta.”, Dương Thiên gật đầu.

“Ta 2 ngày trước gặp em gái ngươi, hơn nữa ta còn biết cô ấy vì sao lại mất tích!”, Thanh Nham nói.

“Vào 3 ngày trước trên Kim Ma Tinh, ta và em gái ta Tiểu Vũ đang đi trên phố ở thành Vân Diệp, lúc đó ta nhìn thấy Dương San, em gái ta Tiểu Vũ còn nói chuyện với Dương San 2 câu, sau đó ta đúng lúc có việc phải đi xa một chút. Nhưng, trong thời gian ta rời đi, tất cả mọi người ở đó đều biến mất không thấy đâu, ta ở phái xa chỉ nhìn thấy những con Cự Trùng màu đen vô cùng khủng bố xuất hiện, sau đó hút một cái, toàn bộ bóng người bên trong thành Vân Diệp của Kim Ma Tinh đều biến mất toàn bộ. Những người khác nhìn thấy những con Cự Trùng màu đen này cũng bị bắt toàn bộ.”

Thanh niên nói đến đây, trong mắt tràn đầy sợ hãi, còn có chút oán hận.

“Cái gì? Những con Cự Trùng màu đen xuất hiện, hút một cái, toàn bộ người của thành trì liền biến mất không thấy?”, Dương Thiên lộ ra sự chấn kinh.

“Chẳng lẽ là Trùng tộc?”, Đan Lăng nói.

Trong mắt thanh niên có sự oán độc nói: “Con trùng ác ma đó, người khác không biết, nhưng ta lại biết. Qua mỗi mười mấy năm, trùng ác ma lại xuất hiện, sau đó rất nhiều người sẽ biến mất! bố mẹ ta lúc trước vào mười mấy năm trước cũng bị những con trùng ác ma này bắt đi, bây giờ, người thân duy nhất của ta cũng bị những con trùng ác ma này bắt đi rồi.”

Cậu ta nhìn Dương Thiên, đỏ mắt nói: “Ta có thể mang ngươi đi tìm những con trùng ác ma đó, nhưng ngươi bắt buộc phải mang ta đi.”

Dương Thiên gật đầu, nhìn mọi người rồi trực tiếp nói: “Đi! Chúng ta đi Kim Ma Tinh!”

Phía sau hắn, Đan Lăng, Phan Khuyết, Tháp Tuân Ngôn 3 vị cường gia cấp Lĩnh Chủ đi sát theo sau, ngoài ra còn có rất nhiều cường giả cấp Hắc Động.

Trên bầu trời, có rất nhiều phi thuyền, nhanh chóng bay đi về phía xa, khí thế kinh người.

“Quốc chủ Tháp Tuấn Ngôn, ngươi là quốc chủ của đế quốc Long Vũ, Kim Ma Tinh này có tình huống như thế nào?”, Dương Thiên hỏi.

“Thiếu gia Dương Thiên, Kim Ma Tinh là một hành tinh tương đối cường đại của đế quốc Long Vũ chúng ta, ở đây, có vô số cỗ thực lực, gần trăm vị cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong, các cảnh giới khác của cấp Hắc Động cũng gần nghìn người. Chủ nhân của hành tinh này là Luân Giác cường giả cấp Lĩnh Chủ sơ kỳ.”, Tháp Tuấn Ngôn nói.

Thanh Nham ở bên cạnh nghe hai người nói, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, không ngờ người thống trị đế quốc Long Vũ lại đứng bên cạnh cậu ta.

Thanh niên trước mắt cậu ta thực lực chẳng qua là cấp Tinh Chủ, lại khiến cho quốc chủ cấp Lĩnh Chủ hậu kỳ của bọn họ cung kính như vậy.

“Dương Thiên, chẳng lẽ là Dương Thiên- thiên tài mười mấy năm trước quật khởi, tiến vào công ty Lỗ Sâu Ảo?”, trong lòng Thanh Nham chấn kinh.

Thanh Nham nhìn Dương Thiên, khó có thể tin được, trận chiến thiên tài lúc trước cậu ta cũng tham gia, chẳng qua lức sơ tuyển bị trực tiếp đào thải.

Cậu ta lúc trước vẫn cảm thán trong đế quốc văn minh cấp thấp lại xuất hiện một thiên tài như vậy, cậu ta cũng biết Dương Thiên tiến vào trong công ty Lỗ Sâu Ảo, nhưng những việc sau này thì không biết nữa.

Không ngờ, Dương Thiên mười mấy năm trước cùng cảnh giới với cậu ta, vậy mà đã đạt đến trình độ bây giờ. Đến quốc chủ đế quốc Long Vũ bọn họ cũng đối với Dương Thiên cung kính như vậy.

Dương Thiên nghe Tháp Tuấn Ngôn nói, lại nhìn Thanh Nham, nói: “Ngươi nói, những con trùng ác ma đó mỗi mười mấy năm sẽ xuất hiện bắt nhân loại?”

Trên mặt Thanh Nham là sự khẳng định, nói: “Ừm, gia đình ta lúc đó sinh sống trên Kim Ma Tinh, bố mẹ ta lúc mất mạng, ta nhìn thấy những con trùng ác ma đó, em gái ta mất tích ta lại nhìn thấy.”

“Vậy vì sao chúng lại không phát hiện ra ngươi?”, Tháp Tuấn Ngôn hỏi.

Thanh Nham có chút sợ hãi Tháp Tuấn Ngôn, cậu ta từ trong ngực lấy ra một vậy, nói: “là bởi vì cái trứng trùng này.”

“Đây là?”, trong mắt Dương Thiên lộ ra chút hoài nghi.

“Đây là bố mẹ ta lúc trước ở Kim Ma Tinh vô tình lấy được, bọn họ nói đây là trứng của Trùng ác ma, chẳng qua, sau khi ta mang nó, những con trùng ác má đó không phát hiện ra được tung tích của ta.”, Thanh Nham nói.

“Đây là trứng trùng Hỗn Nguyên!”, Đan Lăng ở bên cạnh bỗng nhiên khiếp sợ nói.

Bình bộ dạng hoài nghi của đám người Dương Thiên, Đan Lăng giải thích: “Thiếu gia Dương Thiên, trong Trùng tộc có 1 loại trủng tộc kỳ dị gọi là Trùng Hỗn Nguyên, bọn chúng thích nhất là ăn thịt người, hơn nữa có thể không ngừng mang thai những con Trùng Hỗn Nguyên mới, chẳng qua, thực lực của những con Trùng Hỗn Nguyên này nhất định sẽ không vượt qua con Trùng Hỗn Nguyên mẹ, nhưng, nếu thực lực của con Trùng Hỗn Nguyên mẹ rất mạnh, ví dụ như đạt đến cấp Lĩnh Chủ, vậy thì bọn chúng liền có thể sinh ra những con Trùng Hỗn Nguyên cấp Hắc Động, và rất nhiều con cấp Tinh Chủ.”

“Thiếu gia Dương Thiên, thanh niên này là Thanh Nham biết, chẳng qua cậu ta bắt buộc phải gặp ngài. Mới bằng lòng nói ra.”, Phan Khuyết nói.

Dưới sự cảm nhận linh hồn của ông ta, có thể dễ dàng phán đoán một người có nói dối hay không, huống chi người này chỉ có thực lực cấp Tinh Vực.

Vì vậy, lời Thanh Nham nói là nói thật, chẳng qua, Thanh Nham lại chỉ muốn thấy Dương Thiên rồi mới nói.

Dương Thiên nhìn thanh niên không chênh lệch lắm với mình trước mắt, nói: “Ngươi đã gặp em gái Dương San của ta?”

Thanh Nham nhìn Dương Thiên, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: “Ngươi chính là người đang tìm kiếm tung tích của Dương San sao?”

“Đúng! Là ta.”, Dương Thiên gật đầu.

“Ta 2 ngày trước gặp em gái ngươi, hơn nữa ta còn biết cô ấy vì sao lại mất tích!”, Thanh Nham nói.

“Vào 3 ngày trước trên Kim Ma Tinh, ta và em gái ta Tiểu Vũ đang đi trên phố ở thành Vân Diệp, lúc đó ta nhìn thấy Dương San, em gái ta Tiểu Vũ còn nói chuyện với Dương San 2 câu, sau đó ta đúng lúc có việc phải đi xa một chút. Nhưng, trong thời gian ta rời đi, tất cả mọi người ở đó đều biến mất không thấy đâu, ta ở phái xa chỉ nhìn thấy những con Cự Trùng màu đen vô cùng khủng bố xuất hiện, sau đó hút một cái, toàn bộ bóng người bên trong thành Vân Diệp của Kim Ma Tinh đều biến mất toàn bộ. Những người khác nhìn thấy những con Cự Trùng màu đen này cũng bị bắt toàn bộ.”

Thanh niên nói đến đây, trong mắt tràn đầy sợ hãi, còn có chút oán hận.

“Cái gì? Những con Cự Trùng màu đen xuất hiện, hút một cái, toàn bộ người của thành trì liền biến mất không thấy?”, Dương Thiên lộ ra sự chấn kinh.

“Chẳng lẽ là Trùng tộc?”, Đan Lăng nói.

Trong mắt thanh niên có sự oán độc nói: “Con trùng ác ma đó, người khác không biết, nhưng ta lại biết. Qua mỗi mười mấy năm, trùng ác ma lại xuất hiện, sau đó rất nhiều người sẽ biến mất! bố mẹ ta lúc trước vào mười mấy năm trước cũng bị những con trùng ác ma này bắt đi, bây giờ, người thân duy nhất của ta cũng bị những con trùng ác ma này bắt đi rồi.”

Cậu ta nhìn Dương Thiên, đỏ mắt nói: “Ta có thể mang ngươi đi tìm những con trùng ác ma đó, nhưng ngươi bắt buộc phải mang ta đi.”

Dương Thiên gật đầu, nhìn mọi người rồi trực tiếp nói: “Đi! Chúng ta đi Kim Ma Tinh!”

Phía sau hắn, Đan Lăng, Phan Khuyết, Tháp Tuân Ngôn 3 vị cường gia cấp Lĩnh Chủ đi sát theo sau, ngoài ra còn có rất nhiều cường giả cấp Hắc Động.

Trên bầu trời, có rất nhiều phi thuyền, nhanh chóng bay đi về phía xa, khí thế kinh người.

“Quốc chủ Tháp Tuấn Ngôn, ngươi là quốc chủ của đế quốc Long Vũ, Kim Ma Tinh này có tình huống như thế nào?”, Dương Thiên hỏi.

“Thiếu gia Dương Thiên, Kim Ma Tinh là một hành tinh tương đối cường đại của đế quốc Long Vũ chúng ta, ở đây, có vô số cỗ thực lực, gần trăm vị cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong, các cảnh giới khác của cấp Hắc Động cũng gần nghìn người. Chủ nhân của hành tinh này là Luân Giác cường giả cấp Lĩnh Chủ sơ kỳ.”, Tháp Tuấn Ngôn nói.

Thanh Nham ở bên cạnh nghe hai người nói, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, không ngờ người thống trị đế quốc Long Vũ lại đứng bên cạnh cậu ta.

Thanh niên trước mắt cậu ta thực lực chẳng qua là cấp Tinh Chủ, lại khiến cho quốc chủ cấp Lĩnh Chủ hậu kỳ của bọn họ cung kính như vậy.

“Dương Thiên, chẳng lẽ là Dương Thiên- thiên tài mười mấy năm trước quật khởi, tiến vào công ty Lỗ Sâu Ảo?”, trong lòng Thanh Nham chấn kinh.

Thanh Nham nhìn Dương Thiên, khó có thể tin được, trận chiến thiên tài lúc trước cậu ta cũng tham gia, chẳng qua lức sơ tuyển bị trực tiếp đào thải.

Cậu ta lúc trước vẫn cảm thán trong đế quốc văn minh cấp thấp lại xuất hiện một thiên tài như vậy, cậu ta cũng biết Dương Thiên tiến vào trong công ty Lỗ Sâu Ảo, nhưng những việc sau này thì không biết nữa.

Không ngờ, Dương Thiên mười mấy năm trước cùng cảnh giới với cậu ta, vậy mà đã đạt đến trình độ bây giờ. Đến quốc chủ đế quốc Long Vũ bọn họ cũng đối với Dương Thiên cung kính như vậy.


“Đây là?”, trong mắt Dương Thiên lộ ra chút hoài nghi.

“Đây là bố mẹ ta lúc trước ở Kim Ma Tinh vô tình lấy được, bọn họ nói đây là trứng của Trùng ác ma, chẳng qua, sau khi ta mang nó, những con trùng ác má đó không phát hiện ra được tung tích của ta.”, Thanh Nham nói.

“Đây là trứng trùng Hỗn Nguyên!”, Đan Lăng ở bên cạnh bỗng nhiên khiếp sợ nói.

Bình bộ dạng hoài nghi của đám người Dương Thiên, Đan Lăng giải thích: “Thiếu gia Dương Thiên, trong Trùng tộc có 1 loại trủng tộc kỳ dị gọi là Trùng Hỗn Nguyên, bọn chúng thích nhất là ăn thịt người, hơn nữa có thể không ngừng mang thai những con Trùng Hỗn Nguyên mới, chẳng qua, thực lực của những con Trùng Hỗn Nguyên này nhất định sẽ không vượt qua con Trùng Hỗn Nguyên mẹ, nhưng, nếu thực lực của con Trùng Hỗn Nguyên mẹ rất mạnh, ví dụ như đạt đến cấp Lĩnh Chủ, vậy thì bọn chúng liền có thể sinh ra những con Trùng Hỗn Nguyên cấp Hắc Động, và rất nhiều con cấp Tinh Chủ.”