Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 931: Chờ đợi cái chết là mùi vị thống khổ nhất.






Hiện tại cô căn bản không có thực lực để chạy đi, chỉ có thể dựa vào Dương Thiên. Vậy mới còn có tia cơ hội.

Lúc trước tình huống nguy cấp, cô không kịp bấm số của Dương Thiên, chỉ có thể gửi tin cho Vương Nhã Lộ, có thể không cần phải bấm số.

Vừa tiến vào trong bí cảnh này, thông tin trên người bọn họ hoàn toàn vô tác dụng.

"Anh, anh đang ở đâu vậy?", trong lòng San San lại có điểm tự trách.

Chờ đến thời điểm cô chuẩn bị trở về, lại bị mấy cự trùng màu đen đó bắt vào trong này. Hiện tại cô chỉ muốn trở về Trái Đất, gặp lại người nhà của mình.

Lúc này gương mặt của cô nhìn qua lại có chút kì quái, không giống bộ dáng lúc trước, thời điểm cô vừa tiến vào đã trực tiếp ăn một viên Linh quả, tạm thời thay đổi dung mạo chính mình.

Nếu nơi này phát hiện ra Dương Thiên đang tìm cô, như vậy cô phải che giấu, người khác cũng không phát hiện được cô.

Đúng thời điểm San San đang lo lắng, một luồng sóng chấn động mãnh liệt truyền đến.

Ở xa, một thân ảnh to lớn đang nhanh chóng hướng về phía này, gần đến nơi thì dừng lại.

Đây là một con Hắc Cự trùng dài đến mấy nghìn mét, vô cùng khủng bố. Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía người trong ba khu vực.

"Thức ăn thật là ngon." Hắc Cự trùng nhìn về phía những người này, phát ra những tiếng kêu khe khẽ.

Xoạt!

Con Cự trùng này có tám chân, một cái chân trước trực tiếp đưa về phía khu vực thứ nhất, một phát tóm gọn mấy trăm người, bỏ thẳng vào miệng.

Vô số tiếng kêu hoảng sợ truyền ra. Những người này trước mặt Hắc Cự trùng không có nổi một chút kháng cự.

Mấy triệu người trong khu vực thứ nhất càng vô cùng sợ hãi.

Hắc Cự trùng không ngừng chụp vào chỗ đó, mỗi lần đều tóm cả trăm người vào trong miệng nó.

"Trùng tộc!" Bên trong khu vực thứ nhất có người oán độc nhìn Hắc Cự trùng to lớn, nói: "Nhân loại chúng ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Nhất định sẽ tiêu diệt sạch tộc các ngươi."

"Chỉ bằng các ngươi?" Hắc Cự trùng phát ra tiếng cười chế nhạo: "Bây giờ, ta muốn ăn các ngươi, nhân loại các ngươi có thể làm gì được ta? Trùng tộc chúng ta mới là bộ tộc đỉnh cao nhất trong Vũ trụ. Nhân loại các ngươi chỉ có thể là thức ăn cho bọn ta mà thôi."

"Ngươi sẽ chết. Ngươi nhất định sẽ bị cường giả của nhân loại chúng ta giết chết." Vô số người oán độc, phẫn nộ nói.

Ầm!

Chờ đợi những người kia lại là một bàn chân của Hắc Cự trùng.

Rất nhiều người trong khu vực thứ nhất bị Hắc Cự trùng bắt lại, nuốt vào trong miệng của mình.

Bên trong bí cảnh chỉ còn lại tiếng mắng chửi của loài người, âm thanh nhai nuốt của Hắc Cự trùng, càng nhiều hơn là những nhân loại đang sợ hãi nhìn con Hắc Cự trùng này.

"Nhân loại thật là nhỏ bé không hiểu vì sao các ngươi lại có thể chiếm cứ tinh vực lớn như vậy. Thực lực rõ ràng thua kém Trùng tộc bọn ta." Hỗn Ma khinh thường nói.

Sau khi ăn nuốt xong, nó tùy ý phun ra một đống xương cốt.

Bí cảnh này vô cùng to lớn nhưng hầu như bên trong chỗ nào cũng có hài cốt, có thể thấy được Hỗn Ma đã ăn bao nhiêu nhân loại.

"Ăn đi! Hiện tại, nhân loại trong khu thứ nhất đều là của các ngươi." Hỗn Ma sau khi ăn xong mấy trăm nghìn người, khẽ cười nói.

Ầm!

Hắn vừa nói xong, toàn bộ Hắc Cự trùng có ở đó hứng phấn gào thét, bổ nhào về phía người trong khu vực thứ nhất.

Nhất thời, nơi đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Không tới một phút, tất cả mọi người trong đó đều chết hết, chỉ còn lại một lớp xương trắng chất dày trên mặt đất.

"Đồ ác ma nhà ngươi."

"Cường giả nhân loại chúng ta nhất định sẽ tới đây!"

"Ngươi sẽ chết!"

...

Trong mắt tất cả mọi người đều là hoảng sợ, oán độc nhìn đám Hắc Cự trùng.

Đặc biệt là khu thứ hai, không lâu nữa thôi sẽ đến lượt bọn họ bị ăn thịt. Nhưng không lâu nữa cũng không thể nói chính xác là bao giờ, có thể là một ngày, cũng có thể là mấy năm sau.

"Oa..." Hai đứa bé trong lòng Dương San khóc nấc lên. Lúc nãy, Dương San đã che kín mắt bọn chúng. Hai đứa trẻ không nhìn thấy gì nhưng mùi máu tanh trong không khí, còn có tiếng gầm gừ của Hắc Cự trùng vẫn khiến chúng sợ hãi.

Những nhân loại còn lại trong bí cảnh này giống như dê đợi làm thịt, chỉ cần đến giờ, bọn họ sẽ lập tức biến thành thức ăn.

Trong lòng bọn họ đang cầu khẩn, mong sao các cường giả nhân loại có thể tới cứu bọn họ. Nếu không, chờ đón bọn họ chỉ có thể là cái chết.

Có người phẫn nộ, oán hận, có người thì lại cam chịu, hai mắt vô thần.

Chờ đợi cái chết là mùi vị thống khổ nhất.

"Anh, bây giờ anh đang ở đâu?" Dương San ôm con mình, trong lòng cầu nguyện.

Cô cũng biết hiện tại Dương Thiên đã trở thành phó bộ trưởng của công ty lỗ sâu ảo, có quyền có thế, nếu như nắm được tin tức của mình, nhất định sẽ tới đây.

Tuy nhiên, nội tâm cô vẫn vô cùng lo lắng.

Nơi này được che giấu rất kỹ, nếu không có người đến xem xét thì căn bản là không có cách nào phát hiện ra được.

...

Trên không trung, những chiếc phi thuyền vũ trụ to lớn đang phi hành, che khuất cả bầu trời.

Bên trong chiếc phi thuyền đi trước nhất, chính là đám người Dương Thiên.

Hiện tại cô căn bản không có thực lực để chạy đi, chỉ có thể dựa vào Dương Thiên. Vậy mới còn có tia cơ hội.

Lúc trước tình huống nguy cấp, cô không kịp bấm số của Dương Thiên, chỉ có thể gửi tin cho Vương Nhã Lộ, có thể không cần phải bấm số.

Vừa tiến vào trong bí cảnh này, thông tin trên người bọn họ hoàn toàn vô tác dụng.

"Anh, anh đang ở đâu vậy?", trong lòng San San lại có điểm tự trách.

Chờ đến thời điểm cô chuẩn bị trở về, lại bị mấy cự trùng màu đen đó bắt vào trong này. Hiện tại cô chỉ muốn trở về Trái Đất, gặp lại người nhà của mình.

Lúc này gương mặt của cô nhìn qua lại có chút kì quái, không giống bộ dáng lúc trước, thời điểm cô vừa tiến vào đã trực tiếp ăn một viên Linh quả, tạm thời thay đổi dung mạo chính mình.

Nếu nơi này phát hiện ra Dương Thiên đang tìm cô, như vậy cô phải che giấu, người khác cũng không phát hiện được cô.

Đúng thời điểm San San đang lo lắng, một luồng sóng chấn động mãnh liệt truyền đến.

Ở xa, một thân ảnh to lớn đang nhanh chóng hướng về phía này, gần đến nơi thì dừng lại.

Đây là một con Hắc Cự trùng dài đến mấy nghìn mét, vô cùng khủng bố. Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía người trong ba khu vực.

"Thức ăn thật là ngon." Hắc Cự trùng nhìn về phía những người này, phát ra những tiếng kêu khe khẽ.

Xoạt!

Con Cự trùng này có tám chân, một cái chân trước trực tiếp đưa về phía khu vực thứ nhất, một phát tóm gọn mấy trăm người, bỏ thẳng vào miệng.

Vô số tiếng kêu hoảng sợ truyền ra. Những người này trước mặt Hắc Cự trùng không có nổi một chút kháng cự.

Mấy triệu người trong khu vực thứ nhất càng vô cùng sợ hãi.

Hắc Cự trùng không ngừng chụp vào chỗ đó, mỗi lần đều tóm cả trăm người vào trong miệng nó.

"Trùng tộc!" Bên trong khu vực thứ nhất có người oán độc nhìn Hắc Cự trùng to lớn, nói: "Nhân loại chúng ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Nhất định sẽ tiêu diệt sạch tộc các ngươi."

"Chỉ bằng các ngươi?" Hắc Cự trùng phát ra tiếng cười chế nhạo: "Bây giờ, ta muốn ăn các ngươi, nhân loại các ngươi có thể làm gì được ta? Trùng tộc chúng ta mới là bộ tộc đỉnh cao nhất trong Vũ trụ. Nhân loại các ngươi chỉ có thể là thức ăn cho bọn ta mà thôi."

"Ngươi sẽ chết. Ngươi nhất định sẽ bị cường giả của nhân loại chúng ta giết chết." Vô số người oán độc, phẫn nộ nói.

Ầm!

Chờ đợi những người kia lại là một bàn chân của Hắc Cự trùng.

Rất nhiều người trong khu vực thứ nhất bị Hắc Cự trùng bắt lại, nuốt vào trong miệng của mình.

Bên trong bí cảnh chỉ còn lại tiếng mắng chửi của loài người, âm thanh nhai nuốt của Hắc Cự trùng, càng nhiều hơn là những nhân loại đang sợ hãi nhìn con Hắc Cự trùng này.

"Nhân loại thật là nhỏ bé không hiểu vì sao các ngươi lại có thể chiếm cứ tinh vực lớn như vậy. Thực lực rõ ràng thua kém Trùng tộc bọn ta." Hỗn Ma khinh thường nói.

Sau khi ăn nuốt xong, nó tùy ý phun ra một đống xương cốt.

Bí cảnh này vô cùng to lớn nhưng hầu như bên trong chỗ nào cũng có hài cốt, có thể thấy được Hỗn Ma đã ăn bao nhiêu nhân loại.

"Ăn đi! Hiện tại, nhân loại trong khu thứ nhất đều là của các ngươi." Hỗn Ma sau khi ăn xong mấy trăm nghìn người, khẽ cười nói.

Ầm!

Hắn vừa nói xong, toàn bộ Hắc Cự trùng có ở đó hứng phấn gào thét, bổ nhào về phía người trong khu vực thứ nhất.

Nhất thời, nơi đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Không tới một phút, tất cả mọi người trong đó đều chết hết, chỉ còn lại một lớp xương trắng chất dày trên mặt đất.

"Đồ ác ma nhà ngươi."

"Cường giả nhân loại chúng ta nhất định sẽ tới đây!"

"Ngươi sẽ chết!"

...

Trong mắt tất cả mọi người đều là hoảng sợ, oán độc nhìn đám Hắc Cự trùng.

Đặc biệt là khu thứ hai, không lâu nữa thôi sẽ đến lượt bọn họ bị ăn thịt. Nhưng không lâu nữa cũng không thể nói chính xác là bao giờ, có thể là một ngày, cũng có thể là mấy năm sau.

"Oa..." Hai đứa bé trong lòng Dương San khóc nấc lên. Lúc nãy, Dương San đã che kín mắt bọn chúng. Hai đứa trẻ không nhìn thấy gì nhưng mùi máu tanh trong không khí, còn có tiếng gầm gừ của Hắc Cự trùng vẫn khiến chúng sợ hãi.

Những nhân loại còn lại trong bí cảnh này giống như dê đợi làm thịt, chỉ cần đến giờ, bọn họ sẽ lập tức biến thành thức ăn.

Trong lòng bọn họ đang cầu khẩn, mong sao các cường giả nhân loại có thể tới cứu bọn họ. Nếu không, chờ đón bọn họ chỉ có thể là cái chết.

Có người phẫn nộ, oán hận, có người thì lại cam chịu, hai mắt vô thần.


Nơi này được che giấu rất kỹ, nếu không có người đến xem xét thì căn bản là không có cách nào phát hiện ra được.

...

Trên không trung, những chiếc phi thuyền vũ trụ to lớn đang phi hành, che khuất cả bầu trời.

Bên trong chiếc phi thuyền đi trước nhất, chính là đám người Dương Thiên.