Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 946: Tràng chủ Quất Quận rộng lượng






Trong võ trường, Quất Quận vung tay, trước mặt Dương Thiên và Đan Lăng xuất hiện một cái ly trong suốt tinh xảo, trong đó hơn phân nửa là nước, còn có một chiếc lá màu vàng.

Lúc này, dưới từng ly trong suốt có một ngọn lửa, một lúc sau, ngọn lửa dần tắt, trong ly lại tỏa ra một mùi thơm ngát khác thường.

"Đây là?" Dương Thiên ngửi thấy mùi này, lại cảm thấy thân thể của mình trở nên rất thư thái.

"Đây là lá Kim Nguyên được trồng ở tộc Bích Loa trong vũ trụ sao?" Đan Lăng có vẻ ngạc nhiên.

"Đan Lăng tiên sinh thật có mắt nhìn". Quất Quận mỉm cười nói.

Dương Thiên dao động trong lòng, hắn cũng biết lá Kim Nguyên.

Tộc Bích Loa là một nhánh tộc quần cường đại trong vũ trụ, dân số vô cùng thưa thớt nhưng số lượng cường giả lại rất nhiều.

Khu vực sinh sống của họ ở trong một vùng đặc biệt, chỉ thích hợp cho tộc Bích Loa tồn tại, những tộc quần khác không thể tấn công lãnh địa.

Mà tộc Bích Loa am hiểu nhất về trồng trọt các loại linh quả, dược thảo kì lạ, những gì họ trồng mang lại lợi ích rất lớn cho các cường giả trên cấp Hắc Động.

Lá Kim Nguyên này chính là một dược thảo quý giá do họ trồng, có lợi ích rất lớn cho linh hồn, có thể điều hòa tâm trạng của con người, dù cho cơ thể hay linh hồn mệt mỏi thế nào, một chiếc lá Kim Nguyên có thể giải quyết.

Lá Kim Nguyên thậm chí có hiệu quả rất lớn với cường giả cấp Lĩnh Chủ. Trong bảo khố trao đổi của công ty lỗ sâu ảo cũng chỉ có một ít, thế nhưng một chiếc lá Kim Nguyên có giá một trăm nghìn điểm tích lũy, hơn nữa còn giới hạn trao đổi, Dương Thiên không nỡ trao đổi.

"Tràng chủ Quất Quận rộng lượng!" Đan Lăng mỉm cười, bốn người mỗi người một lá Kim Nguyên, điều này có thể nói là xa xỉ.

"Ta đã từng may mắn giúp đỡ một người của tộc Bích Loa, ông ta cho ta mấy chục lá Kim Nguyên, đúng lúc dùng để tiếp đón thiếu gia Dương Thiên và Đan Lăng tiên sinh". Quất Quận mỉm cười nói, không có ý che giấu.

"Ngược lại ta được hưởng lợi từ thiếu gia Dương Thiên rồi". Hoang Nguyên mỉm cười nói ở bên cạnh.

Dương Thiên nhìn nước trà lá Kim Nguyên trong ly tỏa ra mùi hương thoang thoảng trước mắt, nhẹ nhàng thử một ngụm.

Trong nháy mắt, một luồng nhiệt đi vào trong cơ thể hắn, Dương Thiên chỉ cảm nhận thân thể và linh hồn của mình nhẹ nhõm, không có áp lực nào.

"Chẳng trách rất nhiều cường giả trong vũ trụ đều mua những dược thảo, linh quả quý giá này. Mặc dù những thứ này không giúp gì nhiều cho việc nâng cao thực lực của bản thân, nhưng sau khi tu luyện vẫn cần hưởng thụ thoải mái". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

"Ha ha, thiếu gia Dương Thiên, ngài cảm thấy thế nào?" Quất Quận cười hỏi.

"Không tệ". Dương Thiên gật đầu. Thứ hắn đang uống tương đương với số lượng lớn điểm tích lũy.

Hoàn thành một nhiệm vụ tu luyện cấp A mới có thể giành được một trăm nghìn điểm tích lũy mà thôi.

Thế nhưng, Dương Thiên biết rằng cùng với thực lực càng mạnh của hắn, sau này một trăm nghìn điểm tích lũy không là gì với hắn.

"Thiếu gia Dương Thiên hài lòng thì tốt". Khuôn mặt Quất Quận nở nụ cười.

Bốn người chậm rãi thưởng thức trà lá kim Nguyên, qua mười phút mới ngừng lại.

Lúc này Dương Thiên chỉ cảm thấy cơ thể hoàn toàn thả lỏng, linh hồn không còn áp lực nào, hơi cảm nhận một lát, pháp tắc không trung được hắn dễ dàng hấp thụ.

Lúc này cơ thể và linh hồn của hắn đều đạt đến trạng thái tốt nhất.

Mọi người nói chuyện với nhau một lúc, Dương Thiên nhìn Quất Quận nói: "Tràng chủ Quất Quận, lần này ta đến tìm ngươi có chuyện".

"Thiếu gia Dương Thiên cứ nói". Tràng chủ Quất Quận vội vàng nói. Trong lòng ông ta biết rõ, Dương Thiên không thể vô duyên vô cớ đến tìm ông ta.

"Tràng chủ Quất Quận, không biết ông có từng thấy qua mảnh vỡ thủy tinh như vậy chưa?" Dương Thiên hỏi.

Hắn vung tay phải, sau đó trước mắt liền hiện ra một mảnh vỡ thủy tinh đang phát ra ánh sáng kì dị.

Trong tay Dương Thiên xuất hiện một mảnh vỡ thủy tinh kì lạ, đang phát ra ánh sáng đủ màu.

Dựa vào thân phận bây giờ của Dương Thiên, không cần che giấu điều gì, liền nói rõ mục đích đến là được.

Quất Quận và Hoang Nguyên nhìn mảnh vỡ này, khuôn mặt Hoang Nguyên không thay đổi nhưng trong lòng lại đang phát điên.

Ông ta chính là người của yêu tộc nằm vùng ở thần quốc Côn Trụ, mà Dương thiên là người mà yêu tộc phải giết. Thế nhưng có Đan Lăng ở bên cạnh Dương Thiên, ông ta không có cơ hội.

Ông ta chỉ ở cấp Lĩnh Chủ hậu kì mà thôi, bàn về thực lực, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của Đan Lăng.

"Mảnh vỡ này?" Quất Quận nhìn chăm chú, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: "Ở chỗ ta có một mảnh vỡ không khác với nó".

Khuôn mặt Dương Thiên nở nụ cười nói: "Không biết tràng chủ Quất Quận có muốn bán lại cho ta không, ta có thể trả một cái giá".

Tràng chủ Quất Quận phất tay nói: "Thiếu gia Dương Thiên nói như vậy quá khách khí rồi".

Tay phải của ông ta vung lên, sau đó trên không trung xuất hiện một mảnh vỡ thủy tinh kì lạ, dường như cùng loại với mảnh vỡ mà Dương Thiên lấy ra.

Xoạt!

Tràng chủ Quất Quận hơi động ý nghĩ, mảnh vỡ thủy tinh này liền bay đến trước mặt Dương Thiên.

"Thiếu gia Dương Thiên, nhận lấy đi, mảnh vỡ này do ta vô tình lấy được, nhưng ta không biết nó có tác dụng gì. Bây giờ xem ra, nó có một ít tác dụng với thiếu gia Dương Thiên". Tràng chủ Quất Quận mỉm cười nói.

"Cảm ơn tràng chủ Quất Quận, ta sẽ ghi nhớ nhân tình này". Dương Thiên thu lấy mảnh vỡ này. Trong mắt có vẻ vui mừng.

Lúc Dương San đưa bảy mảnh vỡ thủy tinh cho hắn, mới qua mười mấy ngày, hắn đã tìm thấy mảnh thứ tám.

Phải biết rằng, trước đó Dương San vì tìm bảy mảnh này, đã dành hai mươi mấy năm.

Trong võ trường, Quất Quận vung tay, trước mặt Dương Thiên và Đan Lăng xuất hiện một cái ly trong suốt tinh xảo, trong đó hơn phân nửa là nước, còn có một chiếc lá màu vàng.

Lúc này, dưới từng ly trong suốt có một ngọn lửa, một lúc sau, ngọn lửa dần tắt, trong ly lại tỏa ra một mùi thơm ngát khác thường.

"Đây là?" Dương Thiên ngửi thấy mùi này, lại cảm thấy thân thể của mình trở nên rất thư thái.

"Đây là lá Kim Nguyên được trồng ở tộc Bích Loa trong vũ trụ sao?" Đan Lăng có vẻ ngạc nhiên.

"Đan Lăng tiên sinh thật có mắt nhìn". Quất Quận mỉm cười nói.

Dương Thiên dao động trong lòng, hắn cũng biết lá Kim Nguyên.

Tộc Bích Loa là một nhánh tộc quần cường đại trong vũ trụ, dân số vô cùng thưa thớt nhưng số lượng cường giả lại rất nhiều.

Khu vực sinh sống của họ ở trong một vùng đặc biệt, chỉ thích hợp cho tộc Bích Loa tồn tại, những tộc quần khác không thể tấn công lãnh địa.

Mà tộc Bích Loa am hiểu nhất về trồng trọt các loại linh quả, dược thảo kì lạ, những gì họ trồng mang lại lợi ích rất lớn cho các cường giả trên cấp Hắc Động.

Lá Kim Nguyên này chính là một dược thảo quý giá do họ trồng, có lợi ích rất lớn cho linh hồn, có thể điều hòa tâm trạng của con người, dù cho cơ thể hay linh hồn mệt mỏi thế nào, một chiếc lá Kim Nguyên có thể giải quyết.

Lá Kim Nguyên thậm chí có hiệu quả rất lớn với cường giả cấp Lĩnh Chủ. Trong bảo khố trao đổi của công ty lỗ sâu ảo cũng chỉ có một ít, thế nhưng một chiếc lá Kim Nguyên có giá một trăm nghìn điểm tích lũy, hơn nữa còn giới hạn trao đổi, Dương Thiên không nỡ trao đổi.

"Tràng chủ Quất Quận rộng lượng!" Đan Lăng mỉm cười, bốn người mỗi người một lá Kim Nguyên, điều này có thể nói là xa xỉ.

"Ta đã từng may mắn giúp đỡ một người của tộc Bích Loa, ông ta cho ta mấy chục lá Kim Nguyên, đúng lúc dùng để tiếp đón thiếu gia Dương Thiên và Đan Lăng tiên sinh". Quất Quận mỉm cười nói, không có ý che giấu.

"Ngược lại ta được hưởng lợi từ thiếu gia Dương Thiên rồi". Hoang Nguyên mỉm cười nói ở bên cạnh.

Dương Thiên nhìn nước trà lá Kim Nguyên trong ly tỏa ra mùi hương thoang thoảng trước mắt, nhẹ nhàng thử một ngụm.

Trong nháy mắt, một luồng nhiệt đi vào trong cơ thể hắn, Dương Thiên chỉ cảm nhận thân thể và linh hồn của mình nhẹ nhõm, không có áp lực nào.

"Chẳng trách rất nhiều cường giả trong vũ trụ đều mua những dược thảo, linh quả quý giá này. Mặc dù những thứ này không giúp gì nhiều cho việc nâng cao thực lực của bản thân, nhưng sau khi tu luyện vẫn cần hưởng thụ thoải mái". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

"Ha ha, thiếu gia Dương Thiên, ngài cảm thấy thế nào?" Quất Quận cười hỏi.

"Không tệ". Dương Thiên gật đầu. Thứ hắn đang uống tương đương với số lượng lớn điểm tích lũy.

Hoàn thành một nhiệm vụ tu luyện cấp A mới có thể giành được một trăm nghìn điểm tích lũy mà thôi.

Thế nhưng, Dương Thiên biết rằng cùng với thực lực càng mạnh của hắn, sau này một trăm nghìn điểm tích lũy không là gì với hắn.

"Thiếu gia Dương Thiên hài lòng thì tốt". Khuôn mặt Quất Quận nở nụ cười.

Bốn người chậm rãi thưởng thức trà lá kim Nguyên, qua mười phút mới ngừng lại.

Lúc này Dương Thiên chỉ cảm thấy cơ thể hoàn toàn thả lỏng, linh hồn không còn áp lực nào, hơi cảm nhận một lát, pháp tắc không trung được hắn dễ dàng hấp thụ.

Lúc này cơ thể và linh hồn của hắn đều đạt đến trạng thái tốt nhất.

Mọi người nói chuyện với nhau một lúc, Dương Thiên nhìn Quất Quận nói: "Tràng chủ Quất Quận, lần này ta đến tìm ngươi có chuyện".

"Thiếu gia Dương Thiên cứ nói". Tràng chủ Quất Quận vội vàng nói. Trong lòng ông ta biết rõ, Dương Thiên không thể vô duyên vô cớ đến tìm ông ta.

"Tràng chủ Quất Quận, không biết ông có từng thấy qua mảnh vỡ thủy tinh như vậy chưa?" Dương Thiên hỏi.

Hắn vung tay phải, sau đó trước mắt liền hiện ra một mảnh vỡ thủy tinh đang phát ra ánh sáng kì dị.

Trong tay Dương Thiên xuất hiện một mảnh vỡ thủy tinh kì lạ, đang phát ra ánh sáng đủ màu.

Dựa vào thân phận bây giờ của Dương Thiên, không cần che giấu điều gì, liền nói rõ mục đích đến là được.

Quất Quận và Hoang Nguyên nhìn mảnh vỡ này, khuôn mặt Hoang Nguyên không thay đổi nhưng trong lòng lại đang phát điên.

Ông ta chính là người của yêu tộc nằm vùng ở thần quốc Côn Trụ, mà Dương thiên là người mà yêu tộc phải giết. Thế nhưng có Đan Lăng ở bên cạnh Dương Thiên, ông ta không có cơ hội.

Ông ta chỉ ở cấp Lĩnh Chủ hậu kì mà thôi, bàn về thực lực, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của Đan Lăng.

"Mảnh vỡ này?" Quất Quận nhìn chăm chú, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: "Ở chỗ ta có một mảnh vỡ không khác với nó".

Khuôn mặt Dương Thiên nở nụ cười nói: "Không biết tràng chủ Quất Quận có muốn bán lại cho ta không, ta có thể trả một cái giá".


























































Lúc Dương San đưa bảy mảnh vỡ thủy tinh cho hắn, mới qua mười mấy ngày, hắn đã tìm thấy mảnh thứ tám.

Phải biết rằng, trước đó Dương San vì tìm bảy mảnh này, đã dành hai mươi mấy năm.