Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 956: Người của Vụ Vân Tinh đầy mặt khiếp sợ.






Trong một khu vực, lúc này đang có ba người tìm kiếm, một vị lão nhân cùng hai vị thiếu niên. Hai vị thiếu niên một vị có hơi lớn tuổi, đại khái tầm hai mấy, người còn lại thì chỉ mới mười mấy.

"cha, lượng quặng Vụ chúng ta thu được hôm nay có đủ chưa? Hẳn là đủ giao nộp cho một tháng rồi chứ ạ?", thiếu niên tuổi còn nhỏ trực tiếp nói với lão nhân.

Lão nhân gật đầu, nói: "Vân Ngọc Đạt, chúng ta vậy là đủ rồi, chẳng qua mình tìm nhiều một chút, dù tháng này xài không hết thì còn bù được tháng sau."

Sắc mặt ông ta khô vàng, đầy mặt là thần sắc tái nhợt, trong mắt tràn đầy mỏi mệt. Tuổi tác của ông ta kì thật không có lớn như tưởng tượng, nhưng thời gian dài lâu đã khiến ông ta như lão già hủ bại.

"Cha, con không muốn tìm nữa đâu, mỗi ngày thế này con mệt lắm rồi, con muốn được nghỉ một ngày.", Vân Ngọc Đạt oán giận nói. Cậu nhóc rất bất mãn với chuyện mình đang làm.

"Câm miệng!", nam tử trung niên giận dữ nói: "Con nói như vậy nếu bị các đại nhân của Thần điện Du Lâm nghe được thì sao, con biết hậu quả gì sẽ xảy ra không?"

Ông ta nói xong, còn hoảng sợ ngó nghiêng bốn phía, sợ đột nhiên có người xuất hiện.

Trước kia ở Vụ Vân Tinh cũng có mấy người nói câu giống vậy, kết quả lại bị đánh chết trước mặt bọn họ.

"Đi tìm nhanh lên đi, tìm nhiều thêm một chút thì chúng ta còn có cái mà dự trữ.", lão giả lớn tiếng nói.

Văn Ngọc Đạt có chút sợ, dù rằng rất mệt, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Chỉ có sâu trong đôi mắt của vị thanh niên bên cạnh là bình tĩnh, hơi hơi nắm tay lại, ngay tại đây, sâu trong lòng anh ta là lòng hận thù sâu sắc.

"Mẹ, em gái, con không có năng lực báo thù cho hai người. Chỉ cần cho con một một cơ hội, con nhất định sẽ dẫn dắt cho người của Vụ Vân Tinh khởi nghĩa, chỉ cần một cơ hội thôi! Người Vụ Vân Tinh chúng ta không phải thua kém một bậc, chúng ta không phải nô lệ.", anh ta là đại ca của Vân Ngọc Đạt, tên là Vân Không, trong lòng anh ta lúc này đang điên cuồng hét lên.

Anh ta còn nhớ rõ, chỉ vì mẹ của anh ta không thể nộp đủ khoáng thạch nên trực tiếp bị đánh chết, em gái còn nhỏ của anh ta, vừa mới được sinh ra, cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn chưa nói được, chỉ bởi vì bọn họ giao nộp thiếu một viên khoáng thạch mà bị đánh chết.

Vân Không hơi nhắm hai mắt lại, không biểu hiện ra bất kì dị thường gì, điên cuồng trong lòng qua đi, lại tràn lan một tia tuyệt vọng.

Mấy vạn năm thời gian, Vụ Vân Tinh của bọn họ vẫn luôn bị bóc lột, vì nhóm chủ nô mà làm ra giá trị thật lớn.

Vân Không biết, giá trị quặng Vụ bọn họ khai thác được khẳng định kinh người, chẳng qua bọn họ lại không chiếm được một chút chỗ tốt nào.

Anh ta thở dài một hơi, cầm trong lòng ngực mảnh thủy tinh nhỏ kỳ lạ, đó là đồ vật duy nhất mà mẹ anh ta để lại.

......

Trong sao trời, một tòa phi thuyền vũ trụ thật lớn bay thật nhanh, tốc độ kinh người.

Trong phi thuyền, Dương Thiên nhìn viên tinh cầu nơi xa, lại lộ ra tia tươi cười.

Điểm tới của bọn họ, Vụ Vân Tinh, rốt cuộc tới rồi!

Oanh!

Phi thuyền trực tiếp bay vào trong, tiến tới viên tinh cầu này.

Dãy núi Thiên Vân, trong cung điện thật lớn ở Vụ Vân Tinh, bên trong có một vị cường giả cấp Tinh Chủ, hơn mười vị cường giả cấp Tinh Vực, mấy trăm vị cường giả cấp Tân Tinh.

Thế lực thế này, đặt trong Đế quốc văn minh trung cấp mà nói kỳ thật không xem là thực lực mạnh mẽ gì, nhưng đối với Vụ Vân Tinh mà nói thì lại là không thể chống cự.

Vụ Vân Tinh lúc này thậm chí còn nhỏ yếu hơn Trái Đất khi chưa tiếp xúc với vũ trụ.

Bỗng nhiên, trong tòa cung điện vang lên một trận thanh âm chói tai.

"Hửm?", vị trí cao nhất của cung điện, người ngồi trên đó là vị lão giả có mái tóc kim sắc, đôi mắt ông ta chợt mở, trên mặt là thần sắc bạo nộ, nói: "Có người ngoại lai muốn tiến vào Vụ Vân Tinh!"

Thân ảnh ông ta vừa động đã rời khỏi nơi này, sau đó trong cung điện, từng đạo thân ảnh không ngừng hiện lên, rời khỏi đây, hướng về nơi xa nhanh chóng bay đi.

Trên bầu trời của dãy núi Thiên Vân, một phi thuyền dài cả cây số xuất hiện. Che trời, rất kinh người.

"Xem, trên bầu trời còn có phi thuyền thật lớn kìa."

"Còn lớn hơn phi thuyền của cung điện Du Lâm ấy."

"Có vị đại nhân nào tới Vụ Vân Tinh của chúng ta sao?"

......

Người của Vụ Vân Tinh đầy mặt khiếp sợ.

Người Vụ Vân Tinh bọn họ còn không có nổi một chiếc phi thuyền cho chính mình.

Mấy vạn năm thời gian của bọn họ, toàn bộ đều sinh tồn ngay trên mặt đất của Vụ Vân Tinh này, không rời khỏi viên tinh cầu này bao giờ. Dù bọn họ có thường xuyên gặp được người của cung điện Du Lâm ngồi trong phi thuyền, cũng chỉ có bộ dáng vài trăm thước.

Tình cảnh hiện tại, đối với bọn họ mà nói cứ như thần tích.

"Thiếu gia Dương Thiên, Vụ Vân Tinh này từ mấy vạn năm trước hình thành, là viên tinh cầu nô lệ, đời đời kiếp kiếp của bọn họ đều ở chỗ này khai thác quặng Vụ, quặng Vụ ở đây chỉ có thể hình thành trên mặt đất của Vụ Vân Tinh, hơn nữa hình thành với tốc độ kinh người, không lo khai thác hết.", Đan Lăng nói. Ông ta có chút hiểu biết với trạng huống bề mặt của Vụ Vân Tinh này.

Trong một khu vực, lúc này đang có ba người tìm kiếm, một vị lão nhân cùng hai vị thiếu niên. Hai vị thiếu niên một vị có hơi lớn tuổi, đại khái tầm hai mấy, người còn lại thì chỉ mới mười mấy.

"cha, lượng quặng Vụ chúng ta thu được hôm nay có đủ chưa? Hẳn là đủ giao nộp cho một tháng rồi chứ ạ?", thiếu niên tuổi còn nhỏ trực tiếp nói với lão nhân.

Lão nhân gật đầu, nói: "Vân Ngọc Đạt, chúng ta vậy là đủ rồi, chẳng qua mình tìm nhiều một chút, dù tháng này xài không hết thì còn bù được tháng sau."

Sắc mặt ông ta khô vàng, đầy mặt là thần sắc tái nhợt, trong mắt tràn đầy mỏi mệt. Tuổi tác của ông ta kì thật không có lớn như tưởng tượng, nhưng thời gian dài lâu đã khiến ông ta như lão già hủ bại.

"Cha, con không muốn tìm nữa đâu, mỗi ngày thế này con mệt lắm rồi, con muốn được nghỉ một ngày.", Vân Ngọc Đạt oán giận nói. Cậu nhóc rất bất mãn với chuyện mình đang làm.

"Câm miệng!", nam tử trung niên giận dữ nói: "Con nói như vậy nếu bị các đại nhân của Thần điện Du Lâm nghe được thì sao, con biết hậu quả gì sẽ xảy ra không?"

Ông ta nói xong, còn hoảng sợ ngó nghiêng bốn phía, sợ đột nhiên có người xuất hiện.

Trước kia ở Vụ Vân Tinh cũng có mấy người nói câu giống vậy, kết quả lại bị đánh chết trước mặt bọn họ.

"Đi tìm nhanh lên đi, tìm nhiều thêm một chút thì chúng ta còn có cái mà dự trữ.", lão giả lớn tiếng nói.

Văn Ngọc Đạt có chút sợ, dù rằng rất mệt, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Chỉ có sâu trong đôi mắt của vị thanh niên bên cạnh là bình tĩnh, hơi hơi nắm tay lại, ngay tại đây, sâu trong lòng anh ta là lòng hận thù sâu sắc.

"Mẹ, em gái, con không có năng lực báo thù cho hai người. Chỉ cần cho con một một cơ hội, con nhất định sẽ dẫn dắt cho người của Vụ Vân Tinh khởi nghĩa, chỉ cần một cơ hội thôi! Người Vụ Vân Tinh chúng ta không phải thua kém một bậc, chúng ta không phải nô lệ.", anh ta là đại ca của Vân Ngọc Đạt, tên là Vân Không, trong lòng anh ta lúc này đang điên cuồng hét lên.

Anh ta còn nhớ rõ, chỉ vì mẹ của anh ta không thể nộp đủ khoáng thạch nên trực tiếp bị đánh chết, em gái còn nhỏ của anh ta, vừa mới được sinh ra, cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn chưa nói được, chỉ bởi vì bọn họ giao nộp thiếu một viên khoáng thạch mà bị đánh chết.

Vân Không hơi nhắm hai mắt lại, không biểu hiện ra bất kì dị thường gì, điên cuồng trong lòng qua đi, lại tràn lan một tia tuyệt vọng.

Mấy vạn năm thời gian, Vụ Vân Tinh của bọn họ vẫn luôn bị bóc lột, vì nhóm chủ nô mà làm ra giá trị thật lớn.

Vân Không biết, giá trị quặng Vụ bọn họ khai thác được khẳng định kinh người, chẳng qua bọn họ lại không chiếm được một chút chỗ tốt nào.

Anh ta thở dài một hơi, cầm trong lòng ngực mảnh thủy tinh nhỏ kỳ lạ, đó là đồ vật duy nhất mà mẹ anh ta để lại.

......

Trong sao trời, một tòa phi thuyền vũ trụ thật lớn bay thật nhanh, tốc độ kinh người.

Trong phi thuyền, Dương Thiên nhìn viên tinh cầu nơi xa, lại lộ ra tia tươi cười.

Điểm tới của bọn họ, Vụ Vân Tinh, rốt cuộc tới rồi!

Oanh!

Phi thuyền trực tiếp bay vào trong, tiến tới viên tinh cầu này.

Dãy núi Thiên Vân, trong cung điện thật lớn ở Vụ Vân Tinh, bên trong có một vị cường giả cấp Tinh Chủ, hơn mười vị cường giả cấp Tinh Vực, mấy trăm vị cường giả cấp Tân Tinh.

Thế lực thế này, đặt trong Đế quốc văn minh trung cấp mà nói kỳ thật không xem là thực lực mạnh mẽ gì, nhưng đối với Vụ Vân Tinh mà nói thì lại là không thể chống cự.

Vụ Vân Tinh lúc này thậm chí còn nhỏ yếu hơn Trái Đất khi chưa tiếp xúc với vũ trụ.

Bỗng nhiên, trong tòa cung điện vang lên một trận thanh âm chói tai.

"Hửm?", vị trí cao nhất của cung điện, người ngồi trên đó là vị lão giả có mái tóc kim sắc, đôi mắt ông ta chợt mở, trên mặt là thần sắc bạo nộ, nói: "Có người ngoại lai muốn tiến vào Vụ Vân Tinh!"

Thân ảnh ông ta vừa động đã rời khỏi nơi này, sau đó trong cung điện, từng đạo thân ảnh không ngừng hiện lên, rời khỏi đây, hướng về nơi xa nhanh chóng bay đi.

Trên bầu trời của dãy núi Thiên Vân, một phi thuyền dài cả cây số xuất hiện. Che trời, rất kinh người.

"Xem, trên bầu trời còn có phi thuyền thật lớn kìa."


Người Vụ Vân Tinh bọn họ còn không có nổi một chiếc phi thuyền cho chính mình.

Mấy vạn năm thời gian của bọn họ, toàn bộ đều sinh tồn ngay trên mặt đất của Vụ Vân Tinh này, không rời khỏi viên tinh cầu này bao giờ. Dù bọn họ có thường xuyên gặp được người của cung điện Du Lâm ngồi trong phi thuyền, cũng chỉ có bộ dáng vài trăm thước.

Tình cảnh hiện tại, đối với bọn họ mà nói cứ như thần tích.