"Ta là Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo, đến đây có một số việc cần giải quyết mà thôi." Dương Thiên nói.
"Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo?" Tháp Tiêm sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra chút kinh hãi.
"Bái kiến bộ trưởng Dương Thiên." Tháp Tiêm lập tức cung kính chào.
Ông ta biết Dương Thiên. Đây chính là phó bộ trưởng phân bộ Thần quốc Côn Trụ của công ty lỗ sâu ảo, địa vị chỉ dưới Thần chủ Côn Trụ, ngay cả Quốc chủ Du Lâm bọn họ nhìn thấy Dương Thiên cũng phải vô cùng kính cẩn, chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng.
Ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Dương Thiên, đây là một vị cường giả cấp Lĩnh Chủ.
Cả Đế quốc Du Lâm bọn họ không có một ai mạnh mẽ như vậy.
Về phần Dương Thiên lừa gạt ông ta, khả năng này rất nhỏ, dám giả mạo người nội bộ công ty lỗ sâu ảo chắc đã bị toàn bộ công ty lỗ sâu ảo truy sát rồi.
"Tháp Tiêm, ta xử lý xong một số chuyện sẽ đi ngay." Dương Thiên thản nhiên nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía những người bên dưới, cảm nhận thông tin được cung cấp bởi tám mảnh pha lê.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía một thanh niên đang ngửa đầu nhìn về phía hắn.
Bóng dáng Dương Thiên đáp xuống, đi thẳng tới chỗ người thanh niên.
Theo Dương Thiên, toàn bộ những người khác cũng đáp xuống mặt đất.
"Ngươi tên là gì?" Dương Thiên nhìn thanh niên trước mặt, trực tiếp hỏi."
"Ta..." Mặc dù, lúc trước anh ta vô cùng hy vọng được giao thiệp nhưng thấy Dương Thiên trực tiếp nói chuyện với mình, trong lòng Vân Không thấp thỏm không yên.
"Ta Vân Không bái kiến các vị đại nhân." Vân Không run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Một ông già và một thiếu niên khác bên cạnh Vân Không, vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ cảm nhận được khí thế khủng bố trên thân đám người Dương Thiên. Lúc trước ở xa còn không rõ ràng, nhưng hiện tại Dương Thiên cách bọn họ chỉ có vài mét.
Bọn họ cảm thấy một cỗ uy áp rất mạnh.
"Vân Không, trên người của ngươi có một mảnh pha lê giống như thế này không?" Dương Thiên nhìn Vân Không, tay phải vung lên, sau đó trong tay xuất hiện một mảnh vỡ tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Vân Không ngẩng đầu nhìn, sững sờ.
"Đây không phải pha lê mẹ để lại cho mình sao?" Đầu óc Vân Không quay cuồng, anh ta vẫn quỳ trên mặt đất nói: "Ta đã từng thấy."
"Vậy ngươi có thể trao đổi nó cho ta không?" Dương Thiên nói.
"Trao đổi? Vị đại nhân này lại muốn trao đổi với mình? Xem ra, viên pha lê rất quan trọng với vị đại nhân này." Mặc dù thực lực của Vân Không rất yếu nhưng anh ta cũng không phải một người đần độn. Anh ta nhận ra rằng, có thể mình đang đối mặt với lựa chọn lớn nhất cuộc đời, lựa chọn có thể thay đổi số phận của anh ta.
"Ta đồng ý trao đổi." Vân Không nhìn về phía Dương Thiên, quỳ sát nói: "Đại nhân, ta đưa pha lê cho ngài, ngài có thể thỏa mãn một điều kiện của ta được không?"
Vân Không thấp thỏm trong lòng, đối mặt với nhiều cường giả như vậy, cho dù bọn họ muốn cướp, anh ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Nhưng bây giờ, anh ta phải đánh cược một lần.
"Láo xược." Đan Lăng hừ lạnh một tiếng. Thực lực của ông ta thế nào chứ, cho dù không phóng ra bất kỳ chút khí thế nào, Vân Không cũng cảm thấy mình như bị một sinh vật vô cùng đáng sợ nhắm trúng.
Theo ông ta thấy, nếu Dương Thiên muốn lấy tinh thạch trong tay gã, nhiều nhất có thể cho hắn một số lợi ích nhưng không ngờ Vân Không này lại dám tự mình đòi điều kiện.
Dương Thiên khoát tay áo nói: "Ngươi nói đi."
Dương Thiên làm việc có nguyên tắc riêng, không muốn đi ngược lại bản tính của mình.
Nếu như mảnh pha lê nằm trong tay người dị tộc, chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại lựa chọn động thủ.
Vân Không kìm nén hoảng sợ trong lòng, nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt lộ ra khát vọng, nói: "Đại nhân, ta hy vọng ngài có thể khôi phục lại Vụ Vân Tinh thành một tinh cầu tự do."
Ầm!
Anh ta vừa nói xong, tất cả người Vân Vụ Tinh đều ngơ ngẩn.
Tự do? Đây là khát vọng sâu kín nhất trong lòng mỗi người Vân Vụ Tinh bọn họ.
Nội tâm Vân Không lúc này lo lắng không yên, một bước là thiên đường, một bước là địa ngục.
Cường giả giống như Dương Thiên kỳ thực không cần cố kỵ gì anh ta, cho dù Dương Thiên có trực tiếp ra tay cướp pha lê trên người anh ta, cũng chẳng có ai dám nói gì.
Anh ta đang đánh cược. Vụ Vân Tinh đã trở thành tinh cầu nô lệ mấy nghìn năm rồi, Vân Không vô cùng ao ước tộc nhân của mình có thể sống giống như những tộc bình thường khác.
Cuối cùng cũng xuất hiện một hy vọng lớn! Tất cả người trong cung Du Lâm giống như thần minh lại cung kính với Dương Thiên như vậy, điều này chứng tỏ địa vị của Dương Thiên nhất định rất cao, nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh tinh cầu của bọn họ.
Mà cho dù hy vọng này có nhỏ bé, anh ta vẫn muốn thử một chút.
Nếu như Dương Thiên không đồng ý yêu cầu, Vụ Vân Tinh bọn họ vẫn là tinh cầu nô lệ, mà anh ta cũng lập tức mất mạng.
Xung quanh dường như yên tĩnh lại, tất cả người Vụ Vân Tinh đều đang nhìn Dương Thiên. Sự thờ ơ, lãnh đạm, tuyệt vọng trên mặt bọn họ dường như xuất hiện biến hóa, lúc này trong lòng họ dâng lên một tia mong chờ.
Bọn họ đã khao khát trở thành một tinh cầu tự do quá lâu rồi nhưng đối mặt với thần minh cung Du Lâm, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào.
Cho dù tiếp tục trải qua mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm nữa, vận mệnh con người Vụ Vân Tinh bọn họ vẫn không hề có thay đổi nào.
Vì vậy, bọn họ lãnh đạm, tuyệt vọng, như bọn họ vẫn thường tự nói với nhau, có thêm một trăm triệu năm nữa cũng không có bất kỳ cơ hội nào.
"Ta là Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo, đến đây có một số việc cần giải quyết mà thôi." Dương Thiên nói.
"Dương Thiên của công ty lỗ sâu ảo?" Tháp Tiêm sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra chút kinh hãi.
"Bái kiến bộ trưởng Dương Thiên." Tháp Tiêm lập tức cung kính chào.
Ông ta biết Dương Thiên. Đây chính là phó bộ trưởng phân bộ Thần quốc Côn Trụ của công ty lỗ sâu ảo, địa vị chỉ dưới Thần chủ Côn Trụ, ngay cả Quốc chủ Du Lâm bọn họ nhìn thấy Dương Thiên cũng phải vô cùng kính cẩn, chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng.
Ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Dương Thiên, đây là một vị cường giả cấp Lĩnh Chủ.
Cả Đế quốc Du Lâm bọn họ không có một ai mạnh mẽ như vậy.
Về phần Dương Thiên lừa gạt ông ta, khả năng này rất nhỏ, dám giả mạo người nội bộ công ty lỗ sâu ảo chắc đã bị toàn bộ công ty lỗ sâu ảo truy sát rồi.
"Tháp Tiêm, ta xử lý xong một số chuyện sẽ đi ngay." Dương Thiên thản nhiên nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía những người bên dưới, cảm nhận thông tin được cung cấp bởi tám mảnh pha lê.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía một thanh niên đang ngửa đầu nhìn về phía hắn.
Bóng dáng Dương Thiên đáp xuống, đi thẳng tới chỗ người thanh niên.
Theo Dương Thiên, toàn bộ những người khác cũng đáp xuống mặt đất.
"Ngươi tên là gì?" Dương Thiên nhìn thanh niên trước mặt, trực tiếp hỏi."
"Ta..." Mặc dù, lúc trước anh ta vô cùng hy vọng được giao thiệp nhưng thấy Dương Thiên trực tiếp nói chuyện với mình, trong lòng Vân Không thấp thỏm không yên.
"Ta Vân Không bái kiến các vị đại nhân." Vân Không run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Một ông già và một thiếu niên khác bên cạnh Vân Không, vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ cảm nhận được khí thế khủng bố trên thân đám người Dương Thiên. Lúc trước ở xa còn không rõ ràng, nhưng hiện tại Dương Thiên cách bọn họ chỉ có vài mét.
Bọn họ cảm thấy một cỗ uy áp rất mạnh.
"Vân Không, trên người của ngươi có một mảnh pha lê giống như thế này không?" Dương Thiên nhìn Vân Không, tay phải vung lên, sau đó trong tay xuất hiện một mảnh vỡ tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Vân Không ngẩng đầu nhìn, sững sờ.
"Đây không phải pha lê mẹ để lại cho mình sao?" Đầu óc Vân Không quay cuồng, anh ta vẫn quỳ trên mặt đất nói: "Ta đã từng thấy."
"Vậy ngươi có thể trao đổi nó cho ta không?" Dương Thiên nói.
"Trao đổi? Vị đại nhân này lại muốn trao đổi với mình? Xem ra, viên pha lê rất quan trọng với vị đại nhân này." Mặc dù thực lực của Vân Không rất yếu nhưng anh ta cũng không phải một người đần độn. Anh ta nhận ra rằng, có thể mình đang đối mặt với lựa chọn lớn nhất cuộc đời, lựa chọn có thể thay đổi số phận của anh ta.
"Ta đồng ý trao đổi." Vân Không nhìn về phía Dương Thiên, quỳ sát nói: "Đại nhân, ta đưa pha lê cho ngài, ngài có thể thỏa mãn một điều kiện của ta được không?"
Vân Không thấp thỏm trong lòng, đối mặt với nhiều cường giả như vậy, cho dù bọn họ muốn cướp, anh ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Nhưng bây giờ, anh ta phải đánh cược một lần.
"Láo xược." Đan Lăng hừ lạnh một tiếng. Thực lực của ông ta thế nào chứ, cho dù không phóng ra bất kỳ chút khí thế nào, Vân Không cũng cảm thấy mình như bị một sinh vật vô cùng đáng sợ nhắm trúng.
Theo ông ta thấy, nếu Dương Thiên muốn lấy tinh thạch trong tay gã, nhiều nhất có thể cho hắn một số lợi ích nhưng không ngờ Vân Không này lại dám tự mình đòi điều kiện.
Dương Thiên khoát tay áo nói: "Ngươi nói đi."
Dương Thiên làm việc có nguyên tắc riêng, không muốn đi ngược lại bản tính của mình.
Nếu như mảnh pha lê nằm trong tay người dị tộc, chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại lựa chọn động thủ.
Vân Không kìm nén hoảng sợ trong lòng, nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt lộ ra khát vọng, nói: "Đại nhân, ta hy vọng ngài có thể khôi phục lại Vụ Vân Tinh thành một tinh cầu tự do."
Ầm!
Anh ta vừa nói xong, tất cả người Vân Vụ Tinh đều ngơ ngẩn.
Tự do? Đây là khát vọng sâu kín nhất trong lòng mỗi người Vân Vụ Tinh bọn họ.
Nội tâm Vân Không lúc này lo lắng không yên, một bước là thiên đường, một bước là địa ngục.
Cường giả giống như Dương Thiên kỳ thực không cần cố kỵ gì anh ta, cho dù Dương Thiên có trực tiếp ra tay cướp pha lê trên người anh ta, cũng chẳng có ai dám nói gì.
Xung quanh dường như yên tĩnh lại, tất cả người Vụ Vân Tinh đều đang nhìn Dương Thiên. Sự thờ ơ, lãnh đạm, tuyệt vọng trên mặt bọn họ dường như xuất hiện biến hóa, lúc này trong lòng họ dâng lên một tia mong chờ.
Bọn họ đã khao khát trở thành một tinh cầu tự do quá lâu rồi nhưng đối mặt với thần minh cung Du Lâm, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào.
Cho dù tiếp tục trải qua mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm nữa, vận mệnh con người Vụ Vân Tinh bọn họ vẫn không hề có thay đổi nào.
Vì vậy, bọn họ lãnh đạm, tuyệt vọng, như bọn họ vẫn thường tự nói với nhau, có thêm một trăm triệu năm nữa cũng không có bất kỳ cơ hội nào.