Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 965: Dương Thiên đã vào đó gần một giờ".






Ở khu vực một trăm mét dưới dãy núi Thiên Vân, hai bóng người đang không ngừng đi vào trong đó, mà ở bên ngoài vẫn không ai phát hiện ra động tĩnh bên trong.

"Tại sao Dương Thiên đại nhân vẫn chưa ra?" Ánh mắt Vân Không lộ vẻ do dự, lúc này đã qua một giờ.

Thế nhưng, anh ta vẫn không nói gì, có thể nhóm người Dương Thiên phát hiện cái gì ở trong đó không chừng.

Vừa nghĩ đến Vụ Vân Tinh của họ đã tự do, Vân Không không kìm nén được vẻ hưng phấn.

Thế nhưng nếu để Vân Không biết rằng, anh ta tặng nham thạch màu vàng cho Dương Thiên, đủ để mua mấy chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn hành tinh giống như Vụ Vân Tinh của họ, không biết anh ta có thấy tiếc trong lòng không.

Ở ngoài động, có mười một hộ vệ đang bảo vệ. Chính là nhóm người Mộc Lâm.

Họ nghe theo mệnh lệnh của Dương Thiên bảo vệ ở đây, ngăn cản người khác đi vào trong.

Đương nhiên, họ cũng không lo lắng cho sự an toàn của Dương Thiên. Có Đan Lăng cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong ở bên cạnh Dương Thiên, hơn nữa, thực lực của Dương Thiên đã hoàn toàn vượt qua họ.

Họ chỉ cần chấp hành tốt mệnh lệnh của Dương Thiên là được.

...

Trong một khu vực, một thanh niên bình thường của Vụ Vân Tinh đi đến một nơi. Tay phải cậu ta vung lên, trong tay lại xuất hiện một chiếc đồng hồ kì lạ.

Không ai biết được, vì khống chế người Vụ Vân Tinh tốt hơn, người của cung điện Du Lâm thật ra khống chế một bộ phận người trong đó.

Mặc dù bây giờ Vụ Vân Tinh giành lại tự do, nhưng một số người bị nô dịch linh hồn vẫn còn đó.

"Đinh!"

Trước mặt thanh niên Vụ Vân Tinh này lại xuất hiện một người đàn ông, nhìn dáng vẻ chính là người phụ trách trước kia của cung điện Du Lâm, cường giả cấp Tinh Chủ Tháp Tiêm.

"Phúc Niết, ngươi tìm ta có việc gì?" Tháp Tiêm nhìn thanh niên Vụ Vân Tinh này hỏi.

Trong lòng Tháp Tiêm do dự, ông ta đưa lệnh bài cho những người này chính là lúc Vụ Vân Tinh xảy ra chuyện đặc biệt, hồi báo với họ.

Bây giờ Vụ Vân Tinh đã trở thành một hành tinh tự do, hơn nữa cũng không thuộc sự quản lí của họ, thế nhưng họ cũng không giải trừ nô dịch linh hồn cho những người đó.

Thật ra trong lòng Tháp Tiêm đã không có ý định quản lí họ nữa. Chỉ là chưa có thời gian hạ lệnh cho họ mà thôi.

"Chủ nhân". Thanh niên của Vụ Vân Tinh Phúc Niết nói một cách cung kính: "Trước đó nhóm người của Dương Thiên vẫn ở trên Vụ Vân Tinh, hơn nữa từ sơn động đi vào trong dãy núi Thiên Vân".

"Dương Thiên đi vào đó làm gì?" Tháp Tiêm hỏi.

Theo ông ta thấy, Dương Thiên là thiên tài tuyệt thế, thời gian chắc chắn quý giá, không thể lãng phí thời gian ở trên Vụ Vân Tinh nghèo nàn này.

"Chủ nhân, Vân Không ở sâu một nghìn mét trong sơn động phát hiện một khoáng thạch màu vàng, ta nghe người đàn ông trung niên bên cạnh Dương Thiên nói, khoáng thạch màu vàng đó là Giác Hâm Thạch". Phúc Niết cung kính nói.

Thân phận của nhóm người Dương Thiên còn cao hơn nhiều so với chủ nhân của cậu ta, cậu ta biết rằng bảo vật có thể làm nhóm người Dương Thiên vui mừng như vậy, chắc chắn vô cùng có giá trị, trong lòng cậu ta phán đoán đây chắc chắn là một tin tức rất quan trọng, cho nên cậu ta muốn nói tin này cho chủ nhân của mình.

"Cái gì? Giác Hâm Thạch?" Trong mắt Tháp Tiêm lộ vẻ chấn động.

Trước đó ông ta phụ trách quặng Vụ trên Vụ Vân Tinh, rất am hiểu về các loại khoáng thạch.

Quặng Vụ là vật liệu chế tạo ra thần binh cấp hai và cấp ba, mà Giác Hâm Thạch là vật liệu chế tạo ra thần binh cấp chín và cấp mười, giá trị gấp vô số lần quặng Vụ!

Một tấn Giác Hâm Thạch tương đương với mười thần binh cấp chín!

Ông ta thân là cường giả cấp Tinh Chủ, vũ khí mạnh nhất trên người chỉ là một kiện thần binh cấp tám mà thôi.

Một số cường giả cấp Hắc Động của đế quốc Du Lâm không có nổi thần binh cấp chín.

"Giác Hâm Thạch kia lớn bao nhiêu?" Tháp Tiêm hỏi.

"Chủ nhân, ta chỉ nhìn thấy mặt cắt mấy chục mét vuông trên vách đá là Giác Hâm Thạch, sau đó Dương Thiên còn dặn dò tất cả mọi người ra ngoài!" Phúc Niết đáp đúng sự thật.

"Mấy chục mét vuông mặt cắt? Giác Hâm Thạch kia rất có thể nặng trên mười tấn!" Trong mắt Tháp Tiêm hiện vẻ hối hận.

Mười tấn Giác Hâm Thạch tương đương với một trăm kiện thần binh cấp chín, có thể mua rất nhiều Vụ Vân Tinh.

"Dương Thiên thật sự có vận khí tốt". Sắc mặt Tháp Tiêm hơi khó coi.

Ông ta trấn giữ Vụ Vân Tinh trong thời gian dài như vậy vẫn chưa phát hiện ra điều gì, kết quả Dương Thiên vừa mới đến đó, may mắn gặp được Giác Hâm Thạch.

Cho dù gộp toàn bộ của cải trên người ông ta đều chưa bằng một khối Giác Hâm Thạch trọng lượng mười tấn.

"Chủ nhân". Phúc Niết tiếp tục nói: "Dương Thiên đã vào đó gần một giờ".

"Cái gì? Một giờ? Lúc này Dương Thiên còn đang ở trong dãy núi Thiên Vân sao?" Tháp Tiêm kinh ngạc nói.

"Vâng, Chủ nhân, trừ Dương Thiên, còn có người đàn ông trung niên bên cạnh hắn ta cũng vào trong đó, về phần mười một người còn lại thì bảo vệ trước sơn động, ngăn cản người khác đi vào". Phúc Niết nói.

Tháp Tiêm hơi cau mày, trong đầu lập tức lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

Ông ta biết thực lực của Dương Thiên, mặc dù Dương Thiên cũng ở cấp Tinh Chủ, nhưng thực lực chắc chắn mạnh hơn ông ta, muốn khai thác một khối Giác Hâm Thạch nhiều nhất chỉ mất vài phút, mà Dương Thiên còn ở lại gần một tiếng.

Đây có hai khả năng, một là Dương Thiên tò mò về bên trong dãy núi Thiên Vân, cho nên bắt đầu tham quan bên trong, khả năng còn lại là trong dãy núi Thiên Vân có số lượng lớn Giác Hâm Thạch, Dương Thiên vẫn ở trong đó khai thác.

Về phần Dương Thiên ở trong đó tu luyện thì không có khả năng này.

Dãy núi Thiên Vân nhiều quặng Vụ, quặng vụ không có trợ giúp cho việc nâng cao thực lực, hơn nữa tu luyện trong sơn động quả thật càng thêm khó khăn.

Ở khu vực một trăm mét dưới dãy núi Thiên Vân, hai bóng người đang không ngừng đi vào trong đó, mà ở bên ngoài vẫn không ai phát hiện ra động tĩnh bên trong.

"Tại sao Dương Thiên đại nhân vẫn chưa ra?" Ánh mắt Vân Không lộ vẻ do dự, lúc này đã qua một giờ.

Thế nhưng, anh ta vẫn không nói gì, có thể nhóm người Dương Thiên phát hiện cái gì ở trong đó không chừng.

Vừa nghĩ đến Vụ Vân Tinh của họ đã tự do, Vân Không không kìm nén được vẻ hưng phấn.

Thế nhưng nếu để Vân Không biết rằng, anh ta tặng nham thạch màu vàng cho Dương Thiên, đủ để mua mấy chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn hành tinh giống như Vụ Vân Tinh của họ, không biết anh ta có thấy tiếc trong lòng không.

Ở ngoài động, có mười một hộ vệ đang bảo vệ. Chính là nhóm người Mộc Lâm.

Họ nghe theo mệnh lệnh của Dương Thiên bảo vệ ở đây, ngăn cản người khác đi vào trong.

Đương nhiên, họ cũng không lo lắng cho sự an toàn của Dương Thiên. Có Đan Lăng cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong ở bên cạnh Dương Thiên, hơn nữa, thực lực của Dương Thiên đã hoàn toàn vượt qua họ.

Họ chỉ cần chấp hành tốt mệnh lệnh của Dương Thiên là được.

...

Trong một khu vực, một thanh niên bình thường của Vụ Vân Tinh đi đến một nơi. Tay phải cậu ta vung lên, trong tay lại xuất hiện một chiếc đồng hồ kì lạ.

Không ai biết được, vì khống chế người Vụ Vân Tinh tốt hơn, người của cung điện Du Lâm thật ra khống chế một bộ phận người trong đó.

Mặc dù bây giờ Vụ Vân Tinh giành lại tự do, nhưng một số người bị nô dịch linh hồn vẫn còn đó.

"Đinh!"

Trước mặt thanh niên Vụ Vân Tinh này lại xuất hiện một người đàn ông, nhìn dáng vẻ chính là người phụ trách trước kia của cung điện Du Lâm, cường giả cấp Tinh Chủ Tháp Tiêm.

"Phúc Niết, ngươi tìm ta có việc gì?" Tháp Tiêm nhìn thanh niên Vụ Vân Tinh này hỏi.

Trong lòng Tháp Tiêm do dự, ông ta đưa lệnh bài cho những người này chính là lúc Vụ Vân Tinh xảy ra chuyện đặc biệt, hồi báo với họ.

Bây giờ Vụ Vân Tinh đã trở thành một hành tinh tự do, hơn nữa cũng không thuộc sự quản lí của họ, thế nhưng họ cũng không giải trừ nô dịch linh hồn cho những người đó.

Thật ra trong lòng Tháp Tiêm đã không có ý định quản lí họ nữa. Chỉ là chưa có thời gian hạ lệnh cho họ mà thôi.

"Chủ nhân". Thanh niên của Vụ Vân Tinh Phúc Niết nói một cách cung kính: "Trước đó nhóm người của Dương Thiên vẫn ở trên Vụ Vân Tinh, hơn nữa từ sơn động đi vào trong dãy núi Thiên Vân".

"Dương Thiên đi vào đó làm gì?" Tháp Tiêm hỏi.

Theo ông ta thấy, Dương Thiên là thiên tài tuyệt thế, thời gian chắc chắn quý giá, không thể lãng phí thời gian ở trên Vụ Vân Tinh nghèo nàn này.

"Chủ nhân, Vân Không ở sâu một nghìn mét trong sơn động phát hiện một khoáng thạch màu vàng, ta nghe người đàn ông trung niên bên cạnh Dương Thiên nói, khoáng thạch màu vàng đó là Giác Hâm Thạch". Phúc Niết cung kính nói.

Thân phận của nhóm người Dương Thiên còn cao hơn nhiều so với chủ nhân của cậu ta, cậu ta biết rằng bảo vật có thể làm nhóm người Dương Thiên vui mừng như vậy, chắc chắn vô cùng có giá trị, trong lòng cậu ta phán đoán đây chắc chắn là một tin tức rất quan trọng, cho nên cậu ta muốn nói tin này cho chủ nhân của mình.

"Cái gì? Giác Hâm Thạch?" Trong mắt Tháp Tiêm lộ vẻ chấn động.

Trước đó ông ta phụ trách quặng Vụ trên Vụ Vân Tinh, rất am hiểu về các loại khoáng thạch.

Quặng Vụ là vật liệu chế tạo ra thần binh cấp hai và cấp ba, mà Giác Hâm Thạch là vật liệu chế tạo ra thần binh cấp chín và cấp mười, giá trị gấp vô số lần quặng Vụ!

Một tấn Giác Hâm Thạch tương đương với mười thần binh cấp chín!

Ông ta thân là cường giả cấp Tinh Chủ, vũ khí mạnh nhất trên người chỉ là một kiện thần binh cấp tám mà thôi.

Một số cường giả cấp Hắc Động của đế quốc Du Lâm không có nổi thần binh cấp chín.

"Giác Hâm Thạch kia lớn bao nhiêu?" Tháp Tiêm hỏi.

"Chủ nhân, ta chỉ nhìn thấy mặt cắt mấy chục mét vuông trên vách đá là Giác Hâm Thạch, sau đó Dương Thiên còn dặn dò tất cả mọi người ra ngoài!" Phúc Niết đáp đúng sự thật.

"Mấy chục mét vuông mặt cắt? Giác Hâm Thạch kia rất có thể nặng trên mười tấn!" Trong mắt Tháp Tiêm hiện vẻ hối hận.

Mười tấn Giác Hâm Thạch tương đương với một trăm kiện thần binh cấp chín, có thể mua rất nhiều Vụ Vân Tinh.

"Dương Thiên thật sự có vận khí tốt". Sắc mặt Tháp Tiêm hơi khó coi.

Ông ta trấn giữ Vụ Vân Tinh trong thời gian dài như vậy vẫn chưa phát hiện ra điều gì, kết quả Dương Thiên vừa mới đến đó, may mắn gặp được Giác Hâm Thạch.

Cho dù gộp toàn bộ của cải trên người ông ta đều chưa bằng một khối Giác Hâm Thạch trọng lượng mười tấn.

Ông ta biết thực lực của Dương Thiên, mặc dù Dương Thiên cũng ở cấp Tinh Chủ, nhưng thực lực chắc chắn mạnh hơn ông ta, muốn khai thác một khối Giác Hâm Thạch nhiều nhất chỉ mất vài phút, mà Dương Thiên còn ở lại gần một tiếng.

Đây có hai khả năng, một là Dương Thiên tò mò về bên trong dãy núi Thiên Vân, cho nên bắt đầu tham quan bên trong, khả năng còn lại là trong dãy núi Thiên Vân có số lượng lớn Giác Hâm Thạch, Dương Thiên vẫn ở trong đó khai thác.

Về phần Dương Thiên ở trong đó tu luyện thì không có khả năng này.

Dãy núi Thiên Vân nhiều quặng Vụ, quặng vụ không có trợ giúp cho việc nâng cao thực lực, hơn nữa tu luyện trong sơn động quả thật càng thêm khó khăn.