"Hừ! Ngươi là điều sỉ nhục của gia tộc Bối Cơ chúng ta! Lại thích một con người!" Ánh mắt người đàn ông trung niên tên Bối Đặc hiện vẻ tức giận.
Ở bên kia, sắc mặt Dương Thiên rất khó coi, trước đó hắn đã rất thận trọng.
Hắn không hề nghi ngờ Man Hoang, bây giờ Man Hoang là thiên tài mà Công ty lỗ sâu ảo đang bồi dưỡng, nếu Man Hoang là dị tộc, vậy thì cũng không thể vào Công ty lỗ sâu ảo, cho nên chắc chắc Man Hoang có thể tin được.
Không ngờ rằng Tuyên Ninh bên cạnh Man Hoang lại để lộ hành tung của hắn.
"Tuyên Ninh, ngươi là người trong dị tộc?" Ánh mắt Man Hoang hiện vẻ khó tin.
Ánh mắt anh ta ửng đỏ, anh ta hận nhất là người trong dị tộc, không ngờ rằng bây giờ người thân cận nhất của anh ta lại là gian tế của dị tộc nằm vùng bên cạnh mình.
Tuyên Ninh không dám quay người lại, cơ thể cô ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Ha ha, Bối Đặc. Xem ra trong gia tộc các ngươi có một kẻ phản bội". Lão giả áo đen mỉm cười nói.
"Một đứa con rơi mà thôi! Không ngờ rằng bây giờ lại phát huy tác dụng, khi ta trở về sẽ đem cô ta đi theo, tặng cho Chu Nguyên đại nhân". Bối Đặc lạnh lùng nói.
"Ngươi đáp ứng điều kiện của ta rồi". Tuyên Ninh khăng khăng nói với Bối Đặc.
"Hừ! Ngươi là người trong Yêu tộc chúng ta, tại sao ngươi có thể ở cùng với Nhân tộc". Bối Đặc nói.
"Ngươi gạt ta!" Trong mắt Tuyên Ninh lộ vẻ đau khổ.
"Yêu tộc chúng ta và tộc quân Nhân loại vốn dĩ là tử địch, ngươi còn vọng tưởng có thể ở bên cạnh chúng sao?" Bối Đặc lạnh lùng nói.
Man Hoang nghe hai người nói chuyện, lại hơi nhắm mắt. Tức giận, không hiểu, khó tin, người anh ta tin tưởng nhất vẫn luôn lừa gạt anh ta.
Anh ta nhìn Dương Thiên, muốn đi qua đó, nhưng người đàn ông trung niên chặn trước mặt anh ta, anh ta cũng hết cách.
Cuộc đột kích Dương Thiên lần này là do anh ta mà ra.
Ở bên khác, lão giả áo đen không quan tâm nhóm người Man Hoang, mà nhìn về Dương Thiên rồi nở nụ cười trên mặt.
"Dương Thiên của Nhân tộc, thiên tài tuyệt thế nghịch thiên nhất đợt này của Nhân loại, bây giờ còn ai có thể cứu ngươi". Lão giả áo đen nói.
Ầm!
Bỗng nhiên, một luồng dao động linh hồn vô cùng mạnh mẽ ảnh hưởng đến người Dương Thiên.
Trong nháy mắt, từng ảo cảnh xuất hiện, dẫn dắt Dương Thiên sa vào, có ý định đánh vào ý thức của Dương Thiên.
"Đi ra!" Dương Thiên gào lên.
Lão giả áo đen đang tính nô dịch linh hồn hắn.
Thế nhưng, cường độ linh hồn của lão giả áo đen chỉ gấp hơn hai mười lần một ít, chưa bằng Đan Lăng, càng không sánh được với Hoang Nguyên, cho nên theo hắn thấy, cơ bản không có cảm giác bao nhiêu.
Thế nhưng, Dương Thiên lại thể hiện ra bộ dạng chật vật chống cự, cho lão giả áo đen một tia hi vọng sắp thành công, thế này có thể cho hắn thêm thời gian.
Trong lòng hắn vẫn đang phát điên, bây giờ hắn không thể tự bạo, Đan Lăng lại không ở đây, hắn chỉ có thể tự tìm đường chạy thoát.
"Bây giờ bạo phát toàn bộ thực lực vẫn không bằng cấp Hắc Động đỉnh phong, chưa nói đến chống lại cường giả cấp Lĩnh Chủ này". Dương Thiên vô cùng bình tĩnh trong lòng.
Hắn nhìn về bia đá bên cạnh, bây giờ bia đá này có liên quan đến chín mảnh vỡ thủy tinh trong tay hắn.
Thế nhưng hắn vẫn chưa có cách lấy được mảnh vỡ thứ mười.
...
Trong một không gian, sắc mặt Đan Lăng hiện vẻ lo lắng, sau chuyện Hoang Nguyên lần trước, bây giờ mới chưa qua bao lâu, không ngờ rằng Dương Thiên lại gặp nguy hiểm.
Nhưng mà hiện giờ đang ở trong Thần quốc Man Cát, từ Thần quốc Côn Trụ phái người qua đây, cần ít nhất hai tháng.
"Không được, mình phải liên lạc với người khác". Đan Lăng liền nói.
Ông ta nhấn đồng hồ, sau ba giây thì đồng hồ kết nối. Sau đó một người đàn ông trung niên cao gần hai mét, trên đầu có hai sừng xuất hiện.
"Đan Lăng, tìm ta có chuyện gì?" Người đàn ông trung niên liền hỏi.
"Thần chủ Hư Tuyệt, thiếu gia Dương Thiên bị tập kích..." Đan Lăng nói rõ mọi chuyện trong thời gian nhanh nhất.
"Nhóm dị tộc này, coi đệ tử của ta thành cái bia, ám sát hết lần này đến lần khác!" Sắc mặt Thần chủ Hư Tuyệt trầm xuống.
Trong thời gian ngắn, Dương Thiên đã gặp hai lần ám sát!
"Nhị đệ tử Không Vân của ta đang ở Thần quốc Man Cát, ta lập tức liên lạc với cậu ta!" Thần chủ Hư Tuyệt lập tức nói.
Ông ta sống rất lâu, cũng thu nhận rất nhiều đệ tử. Có mười người đã trưởng thành, nhưng người cao nhất chưa đến cấp Viên Mãn.
Không Vân là đệ tử đứng trong top ba mà ông ta thu nhận, thực lực đạt đến cấp Lĩnh Chủ vương cảnh!
...
Trong không gian bia đá, sắc mặt lão giả áo đen hơi khó coi, đã qua mấy phút nhưng ông ta vẫn chưa thể nô dịch linh hồn Dương Thiên thành công.
"Thực lực của mình đến cấp Lĩnh Chủ trung kì, linh hồn đạt gấp hai mươi lần, lại không thể nô dịch linh hồn một thanh niên cấp Tinh Chủ đỉnh phong thành công?" Sắc mặt lão giả áo đen khó coi.
"Nếu nô dịch linh hồn không thành, vậy thì diệt sát linh hồn thôi!" Trong mắt lão giả áo đen lộ vẻ tàn khốc.
Ầm!
Linh hồn bao trùm lên người Dương Thiên giống như từng mũi tên, đâm vào ý thức của hắn.
Khuôn mặt Dương Thiên tái nhợt, càng kháng cự mạnh mẽ.
Linh hồn của lão giả áo đen còn kém xa Hoang Nguyên, cho nên hắn có thể chống cự trong thời gian rất lâu.
"Lại không chết!" Khuôn mặt lão giả áo đen khó coi.
Ở đằng xa, bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến, sau đó lại xuất hiện một cường giả cấp Lĩnh Chủ.
"Hừ! Ngươi là điều sỉ nhục của gia tộc Bối Cơ chúng ta! Lại thích một con người!" Ánh mắt người đàn ông trung niên tên Bối Đặc hiện vẻ tức giận.
Ở bên kia, sắc mặt Dương Thiên rất khó coi, trước đó hắn đã rất thận trọng.
Hắn không hề nghi ngờ Man Hoang, bây giờ Man Hoang là thiên tài mà Công ty lỗ sâu ảo đang bồi dưỡng, nếu Man Hoang là dị tộc, vậy thì cũng không thể vào Công ty lỗ sâu ảo, cho nên chắc chắc Man Hoang có thể tin được.
Không ngờ rằng Tuyên Ninh bên cạnh Man Hoang lại để lộ hành tung của hắn.
"Tuyên Ninh, ngươi là người trong dị tộc?" Ánh mắt Man Hoang hiện vẻ khó tin.
Ánh mắt anh ta ửng đỏ, anh ta hận nhất là người trong dị tộc, không ngờ rằng bây giờ người thân cận nhất của anh ta lại là gian tế của dị tộc nằm vùng bên cạnh mình.
Tuyên Ninh không dám quay người lại, cơ thể cô ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Ha ha, Bối Đặc. Xem ra trong gia tộc các ngươi có một kẻ phản bội". Lão giả áo đen mỉm cười nói.
"Một đứa con rơi mà thôi! Không ngờ rằng bây giờ lại phát huy tác dụng, khi ta trở về sẽ đem cô ta đi theo, tặng cho Chu Nguyên đại nhân". Bối Đặc lạnh lùng nói.
"Ngươi đáp ứng điều kiện của ta rồi". Tuyên Ninh khăng khăng nói với Bối Đặc.
"Hừ! Ngươi là người trong Yêu tộc chúng ta, tại sao ngươi có thể ở cùng với Nhân tộc". Bối Đặc nói.
"Ngươi gạt ta!" Trong mắt Tuyên Ninh lộ vẻ đau khổ.
"Yêu tộc chúng ta và tộc quân Nhân loại vốn dĩ là tử địch, ngươi còn vọng tưởng có thể ở bên cạnh chúng sao?" Bối Đặc lạnh lùng nói.
Man Hoang nghe hai người nói chuyện, lại hơi nhắm mắt. Tức giận, không hiểu, khó tin, người anh ta tin tưởng nhất vẫn luôn lừa gạt anh ta.
Anh ta nhìn Dương Thiên, muốn đi qua đó, nhưng người đàn ông trung niên chặn trước mặt anh ta, anh ta cũng hết cách.
Cuộc đột kích Dương Thiên lần này là do anh ta mà ra.
Ở bên khác, lão giả áo đen không quan tâm nhóm người Man Hoang, mà nhìn về Dương Thiên rồi nở nụ cười trên mặt.
"Dương Thiên của Nhân tộc, thiên tài tuyệt thế nghịch thiên nhất đợt này của Nhân loại, bây giờ còn ai có thể cứu ngươi". Lão giả áo đen nói.
Ầm!
Bỗng nhiên, một luồng dao động linh hồn vô cùng mạnh mẽ ảnh hưởng đến người Dương Thiên.
Trong nháy mắt, từng ảo cảnh xuất hiện, dẫn dắt Dương Thiên sa vào, có ý định đánh vào ý thức của Dương Thiên.
"Đi ra!" Dương Thiên gào lên.
Lão giả áo đen đang tính nô dịch linh hồn hắn.
Thế nhưng, cường độ linh hồn của lão giả áo đen chỉ gấp hơn hai mười lần một ít, chưa bằng Đan Lăng, càng không sánh được với Hoang Nguyên, cho nên theo hắn thấy, cơ bản không có cảm giác bao nhiêu.
Thế nhưng, Dương Thiên lại thể hiện ra bộ dạng chật vật chống cự, cho lão giả áo đen một tia hi vọng sắp thành công, thế này có thể cho hắn thêm thời gian.
Trong lòng hắn vẫn đang phát điên, bây giờ hắn không thể tự bạo, Đan Lăng lại không ở đây, hắn chỉ có thể tự tìm đường chạy thoát.
"Bây giờ bạo phát toàn bộ thực lực vẫn không bằng cấp Hắc Động đỉnh phong, chưa nói đến chống lại cường giả cấp Lĩnh Chủ này". Dương Thiên vô cùng bình tĩnh trong lòng.
Hắn nhìn về bia đá bên cạnh, bây giờ bia đá này có liên quan đến chín mảnh vỡ thủy tinh trong tay hắn.
Thế nhưng hắn vẫn chưa có cách lấy được mảnh vỡ thứ mười.
...
Trong một không gian, sắc mặt Đan Lăng hiện vẻ lo lắng, sau chuyện Hoang Nguyên lần trước, bây giờ mới chưa qua bao lâu, không ngờ rằng Dương Thiên lại gặp nguy hiểm.
Nhưng mà hiện giờ đang ở trong Thần quốc Man Cát, từ Thần quốc Côn Trụ phái người qua đây, cần ít nhất hai tháng.
"Không được, mình phải liên lạc với người khác". Đan Lăng liền nói.
Ông ta nhấn đồng hồ, sau ba giây thì đồng hồ kết nối. Sau đó một người đàn ông trung niên cao gần hai mét, trên đầu có hai sừng xuất hiện.
"Đan Lăng, tìm ta có chuyện gì?" Người đàn ông trung niên liền hỏi.
"Thần chủ Hư Tuyệt, thiếu gia Dương Thiên bị tập kích..." Đan Lăng nói rõ mọi chuyện trong thời gian nhanh nhất.
"Nhóm dị tộc này, coi đệ tử của ta thành cái bia, ám sát hết lần này đến lần khác!" Sắc mặt Thần chủ Hư Tuyệt trầm xuống.
Trong thời gian ngắn, Dương Thiên đã gặp hai lần ám sát!
"Nhị đệ tử Không Vân của ta đang ở Thần quốc Man Cát, ta lập tức liên lạc với cậu ta!" Thần chủ Hư Tuyệt lập tức nói.
Ông ta sống rất lâu, cũng thu nhận rất nhiều đệ tử. Có mười người đã trưởng thành, nhưng người cao nhất chưa đến cấp Viên Mãn.
Không Vân là đệ tử đứng trong top ba mà ông ta thu nhận, thực lực đạt đến cấp Lĩnh Chủ vương cảnh!
...
Trong không gian bia đá, sắc mặt lão giả áo đen hơi khó coi, đã qua mấy phút nhưng ông ta vẫn chưa thể nô dịch linh hồn Dương Thiên thành công.
Khuôn mặt Dương Thiên tái nhợt, càng kháng cự mạnh mẽ.
Linh hồn của lão giả áo đen còn kém xa Hoang Nguyên, cho nên hắn có thể chống cự trong thời gian rất lâu.
Ở đằng xa, bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến, sau đó lại xuất hiện một cường giả cấp Lĩnh Chủ.