Ầm!
Trên bia đá, một khí thế vô cùng khổng lồ bạo phát ra, thế nhưng bia đá vẫn không có động tĩnh.
"Cái gì? Không phản ứng?" Đồ Thiếp chấn động. Ông ta quay đầu nhìn Sam Ất nói: "Vừa nãy cái cây màu đen xuất hiện là thứ gì?"
"Không biết, trong tộc Thảo mộc chúng ta, từ trước đến nay chưa từng thấy cây như vậy". Sam Ất lắc đầu nói: "Có lẽ là tộc quần Nhân loại sắp xếp cho Dương Thiên".
Trong lòng Sam Ất vẫn không cam tâm: "Vừa nãy cây màu đen chỉ ở thực lực cấp Tinh Chủ lại cao đến một nghìn năm trăm mét, cấp bậc gien của nó chắc chắn rất mạnh. Không ngờ rằng tộc quần Nhân loại lại bảo vệ Dương Thiên như vậy, hơn nữa còn cho tự bạo!"
Thân thể của ông ta rất bình thường, trong tộc Thảo mộc không có nhiều tộc với cấp bậc gien đạt đến trình độ cao như cây màu đen vừa nãy.
Sinh mệnh cường giả như ông ta lại thua kém sinh mệnh Thảo mộc mà tộc quần Nhân loại đưa cho Dương Thiên.
Ông ta lại không thể biết đó là phân thân cây thần U Minh của Dương Thiên.
"Dương Thiên đi vào trong bia đá, chúng ta liên thủ công kích bia đá, đánh vỡ nó ra! Chắc có thể làm hắn ra ngoài". Đồ Thiếp suy tư một lúc rồi nói.
Khuôn mặt ông ta khó coi, Dương Thiên cảnh giới cấp Tinh Chủ nhưng ông ta lại không thể giết chết hắn trong lần đầu tiên. Hơn nữa, để hắn chạy thoát trước mặt ông ta và Sam Ất.
Sam Ất gật đầu.
Ầm!
Công kích của họ rơi vào mặt bia đá, một dao động khổng lồ từ trong bia đá truyền ra, nhưng bia đá vẫn không có động tĩnh gì.
"Bia đá này rốt cuộc làm bằng vật liệu gì? Lại có thể ngăn chặn lực công kích của hai cường giả cấp Lĩnh Chủ chúng ta?" Đồ Thiếp kinh ngạc.
“Có điều, bên trên nó xuất hiện một vết nứt nhỏ.”, Sam Ất quan sát cẩn thận.
Ở một vị trí trên bia đá, có một vết nứt nhỏ chỉ dài 1cm. Vết nứt này so với bia đá ngàn mét thì không có gì đáng ngại.
Hai người họ đang kiểm tra bia đá, trên mặt đất của không gian khác xuất hiện ba người.
Ba người này chính là Bối Đặc, Man Hoang và Tuyên Ninh, có điều lúc này cả ba người họ đều đang bị thương. Man Hoang và Tuyên Ninh thậm chí còn bị thương rất nghiêm trọng.
Khi nãy phân thân cây thần U Minh của Dương Thiên tự phát nổ, mặc dù họ cách khá xa nhưng phần lớn dao động đều bị hai người Sam Ất và Đồ Thiếp tiếp nhận, nhưng dao động còn thừa lại cũng phải là thứ mà họ có thể chịu đựng được.
“Man Hoang.”, Tuyên Ninh vật lộn bò lên, đến bên cạnh Man Hoang.
Trong mắt Man Hoang toàn là máu tươi, khắp mặt tràn sự đau khổ.
Cha mẹ của cậu ta đều đã chết trong tay dị tộc, anh ta căm ghét nhất chính là dị tộc, thế nhưng, bây giờ người anh ta quan tâm nhất lại là người của dị tộc.
“Vì sao em lại lừa anh?”, Man Hoang đứng dậy, nhìn cô gái trước mắt.
“Em là một thành viên của gia tộc Bối Cơ, từ nhỏ đã ăn một quả Linh quả hóa thành hình người, lưu lạc ở Nhân tộc, mười mấy năm trước em mới biết được chuyện này.”, Tuyên Ninh trầm mặc đáp lại.
“Vậy trước đây em luôn ở bên cạnh anh, là vì muốn giám sát anh ư?”, Man Hoang hỏi.
Tuyên Ninh im lặng.
“Ha ha, anh đúng là ngu ngốc, vậy mà lại đi thích em.”, trong mắt Man Hoang tràn đầy máu tươi, nhìn cô gái trước mắt.
Tất cả những quan tâm của anh ta đều chỉ là hư ảo.
“Xin lỗi.”, Tuyên Ninh cất lời.
“Không cần nói xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi một câu, vậy ước hẹn hai mươi năm là cái gì?”, Man Hoang nghi vấn.
“Ha ha, tiểu tử, để ta nói cho ngươi, hai mươi năm mà Tuyên Ninh nói, là sau hai mươi năm, cô ta sẽ chuẩn bị giết chết ngươi, sau đó quay về Yêu tộc.”, cường giả cấp Hắc Động Bối Đặc châm chọc đáp lại.
Rầm!
Đầu Man Hoang như muốn nổ tung, sự kiên trì của anh ta từ trước tới nay đều là sai lầm.
…
“Man Hoang, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải là chính em, vậy anh có còn thích em được không?”, cô gái nhìn Man Hoang, mỉm cười duyên dáng.
“Đương nhiên thích rồi. Lúc nào anh có thể cưới em?”, Man Hoang cười đáp.
“Bây giờ anh không thể cưới em, đợi hai mươi năm sau nếu anh vẫn còn thích em, vậy thì em sẽ gả cho anh.”, cô gái khẽ cười nói.
…
Cảnh tượng của ngày trước xuất hiện trước mắt Man Hoang.
Trước kia khi anh ta rời công ty lỗ sâu ảo tới Nguyệt Ảnh tinh này, là lúc anh ta chán nản nhất, thế nhưng lại xuất hiện một cô gái dần dần tiến vào trái tim của anh ta.
“Man Hoang, xin lỗi, trước đây là em đã gạt anh, nhưng bắt đầu từ mười năm trước, ngoại trừ việc giấu kín thân phận của mình, em chưa hề lừa anh chuyện gì từ trước đến nay.”, Tuyên Ninh nhìn Man Hoang muốn giải thích gì đó.
Sắc mặt Man Hoang lạnh lùng, nhìn cô gái trước mắt lộ ra chút lạnh lùng trong mắt.
“Hừ! Tuyên Ninh, người ngươi thích chính là một tên phế vật.”, Bối Đặc bên cạnh cười nói.
Ông ta ban đầu vì thân phận của Man Hoang mà phái Tuyên Ninh qua đây.
Man Hoang dù sao cũng là một trong năm thiên tài đứng đầu cuộc chiến thiên tài tộc Nhân loại, tương lai có khả năng rất lớn đạt được cấp Lĩnh Chủ, thậm chí có thể lên đến vương cảnh, hoàng cảnh, bọn họ có thể dựa vào Tuyên Ninh mà đánh vào trong nội bộ Nhân tộc.
Kết quả, thiên tài thuộc năm người đứng đầu cuộc chiến thiên tài Nhân loại lại đi hưởng thụ khoái lạc, không có chút động lực tiến bộ nào, ở phân bộ đế quốc Tinh Vũ công ty lỗ sâu ảo tranh giành lợi ích cũng không có chút ý chí mạnh mẽ nào.
Kiểu người như vậy là kiểu người mà Bối Đặc xem thường nhất.
Man Hoang nắm chặt nắm đấm, trên người có rất nhiều vết thương, máu chảy ròng ròng. Nhưng trong mắt anh ta lại lộ ra chút bi ai.
Bối Đặc nói không sai, anh ta đúng là phế vật. Gặp khó khăn liền lùi bước, không có cách báo thù thay cho cha mẹ, bây giờ đến người thân cận duy nhất cũng lừa gạt anh ta.
Man Hoang cảm thấy trống rỗng trong lòng, mắt đờ đẫn ra, tuyệt vọng, thứ đẹp đẽ duy nhất trong lòng anh ta cũng sụp đổ hoàn toàn rồi.
…
Ầm!
Trên bia đá, một khí thế vô cùng khổng lồ bạo phát ra, thế nhưng bia đá vẫn không có động tĩnh.
"Cái gì? Không phản ứng?" Đồ Thiếp chấn động. Ông ta quay đầu nhìn Sam Ất nói: "Vừa nãy cái cây màu đen xuất hiện là thứ gì?"
"Không biết, trong tộc Thảo mộc chúng ta, từ trước đến nay chưa từng thấy cây như vậy". Sam Ất lắc đầu nói: "Có lẽ là tộc quần Nhân loại sắp xếp cho Dương Thiên".
Trong lòng Sam Ất vẫn không cam tâm: "Vừa nãy cây màu đen chỉ ở thực lực cấp Tinh Chủ lại cao đến một nghìn năm trăm mét, cấp bậc gien của nó chắc chắn rất mạnh. Không ngờ rằng tộc quần Nhân loại lại bảo vệ Dương Thiên như vậy, hơn nữa còn cho tự bạo!"
Thân thể của ông ta rất bình thường, trong tộc Thảo mộc không có nhiều tộc với cấp bậc gien đạt đến trình độ cao như cây màu đen vừa nãy.
Sinh mệnh cường giả như ông ta lại thua kém sinh mệnh Thảo mộc mà tộc quần Nhân loại đưa cho Dương Thiên.
Ông ta lại không thể biết đó là phân thân cây thần U Minh của Dương Thiên.
"Dương Thiên đi vào trong bia đá, chúng ta liên thủ công kích bia đá, đánh vỡ nó ra! Chắc có thể làm hắn ra ngoài". Đồ Thiếp suy tư một lúc rồi nói.
Khuôn mặt ông ta khó coi, Dương Thiên cảnh giới cấp Tinh Chủ nhưng ông ta lại không thể giết chết hắn trong lần đầu tiên. Hơn nữa, để hắn chạy thoát trước mặt ông ta và Sam Ất.
Sam Ất gật đầu.
Ầm!
Công kích của họ rơi vào mặt bia đá, một dao động khổng lồ từ trong bia đá truyền ra, nhưng bia đá vẫn không có động tĩnh gì.
"Bia đá này rốt cuộc làm bằng vật liệu gì? Lại có thể ngăn chặn lực công kích của hai cường giả cấp Lĩnh Chủ chúng ta?" Đồ Thiếp kinh ngạc.
“Có điều, bên trên nó xuất hiện một vết nứt nhỏ.”, Sam Ất quan sát cẩn thận.
Ở một vị trí trên bia đá, có một vết nứt nhỏ chỉ dài 1cm. Vết nứt này so với bia đá ngàn mét thì không có gì đáng ngại.
Hai người họ đang kiểm tra bia đá, trên mặt đất của không gian khác xuất hiện ba người.
Ba người này chính là Bối Đặc, Man Hoang và Tuyên Ninh, có điều lúc này cả ba người họ đều đang bị thương. Man Hoang và Tuyên Ninh thậm chí còn bị thương rất nghiêm trọng.
Khi nãy phân thân cây thần U Minh của Dương Thiên tự phát nổ, mặc dù họ cách khá xa nhưng phần lớn dao động đều bị hai người Sam Ất và Đồ Thiếp tiếp nhận, nhưng dao động còn thừa lại cũng phải là thứ mà họ có thể chịu đựng được.
“Man Hoang.”, Tuyên Ninh vật lộn bò lên, đến bên cạnh Man Hoang.
Trong mắt Man Hoang toàn là máu tươi, khắp mặt tràn sự đau khổ.
Cha mẹ của cậu ta đều đã chết trong tay dị tộc, anh ta căm ghét nhất chính là dị tộc, thế nhưng, bây giờ người anh ta quan tâm nhất lại là người của dị tộc.
“Vì sao em lại lừa anh?”, Man Hoang đứng dậy, nhìn cô gái trước mắt.
“Em là một thành viên của gia tộc Bối Cơ, từ nhỏ đã ăn một quả Linh quả hóa thành hình người, lưu lạc ở Nhân tộc, mười mấy năm trước em mới biết được chuyện này.”, Tuyên Ninh trầm mặc đáp lại.
“Vậy trước đây em luôn ở bên cạnh anh, là vì muốn giám sát anh ư?”, Man Hoang hỏi.
Tuyên Ninh im lặng.
“Ha ha, anh đúng là ngu ngốc, vậy mà lại đi thích em.”, trong mắt Man Hoang tràn đầy máu tươi, nhìn cô gái trước mắt.
Tất cả những quan tâm của anh ta đều chỉ là hư ảo.
“Xin lỗi.”, Tuyên Ninh cất lời.
“Không cần nói xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi một câu, vậy ước hẹn hai mươi năm là cái gì?”, Man Hoang nghi vấn.
“Ha ha, tiểu tử, để ta nói cho ngươi, hai mươi năm mà Tuyên Ninh nói, là sau hai mươi năm, cô ta sẽ chuẩn bị giết chết ngươi, sau đó quay về Yêu tộc.”, cường giả cấp Hắc Động Bối Đặc châm chọc đáp lại.
Rầm!
Đầu Man Hoang như muốn nổ tung, sự kiên trì của anh ta từ trước tới nay đều là sai lầm.
…
“Man Hoang, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải là chính em, vậy anh có còn thích em được không?”, cô gái nhìn Man Hoang, mỉm cười duyên dáng.
“Đương nhiên thích rồi. Lúc nào anh có thể cưới em?”, Man Hoang cười đáp.
“Bây giờ anh không thể cưới em, đợi hai mươi năm sau nếu anh vẫn còn thích em, vậy thì em sẽ gả cho anh.”, cô gái khẽ cười nói.
…
Cảnh tượng của ngày trước xuất hiện trước mắt Man Hoang.
Trước kia khi anh ta rời công ty lỗ sâu ảo tới Nguyệt Ảnh tinh này, là lúc anh ta chán nản nhất, thế nhưng lại xuất hiện một cô gái dần dần tiến vào trái tim của anh ta.
“Man Hoang, xin lỗi, trước đây là em đã gạt anh, nhưng bắt đầu từ mười năm trước, ngoại trừ việc giấu kín thân phận của mình, em chưa hề lừa anh chuyện gì từ trước đến nay.”, Tuyên Ninh nhìn Man Hoang muốn giải thích gì đó.
Sắc mặt Man Hoang lạnh lùng, nhìn cô gái trước mắt lộ ra chút lạnh lùng trong mắt.
“Hừ! Tuyên Ninh, người ngươi thích chính là một tên phế vật.”, Bối Đặc bên cạnh cười nói.
Man Hoang nắm chặt nắm đấm, trên người có rất nhiều vết thương, máu chảy ròng ròng. Nhưng trong mắt anh ta lại lộ ra chút bi ai.
Bối Đặc nói không sai, anh ta đúng là phế vật. Gặp khó khăn liền lùi bước, không có cách báo thù thay cho cha mẹ, bây giờ đến người thân cận duy nhất cũng lừa gạt anh ta.
Man Hoang cảm thấy trống rỗng trong lòng, mắt đờ đẫn ra, tuyệt vọng, thứ đẹp đẽ duy nhất trong lòng anh ta cũng sụp đổ hoàn toàn rồi.
…