Thoắt cái đã hai tháng trời trôi qua, nhờ sự giúp đỡ của Diệp Thủy Lan, Tử Phong đã càn quét gần như toàn bộ thư tịch các loại trong Tàng Kinh Các của Diệp gia, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện, mặc dù lượng kinh nghiệm nhận được ít đến mức hắn muốn thổ huyết, nhưng vẫn đỡ hơn là không được gì. Hắn vốn nghĩ rằng việc Diệp Thủy Lan quấn lấy mình chỉ là hứng thú nhất thời của con nít, thế nhưng hắn đã nhầm, tiểu nha đầu càng ngày càng thích ở cùng hắn hơn, mặc dù hắn đã cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng tiểu nha đầu vẫn dính lấy hắn như dán keo. Vốn dĩ lực miễn dịch của hắn với trẻ con gần như bằng không, lại thêm dung hợp linh hồn với tên cầm thú lolicon "Tử Phong" đã chết kia, khiến việc hắn tỏ ra không quan tâm tới DIệp Thủy Lan đã khó lại càng thêm khó. Đoán chừng bây giờ người của Diệp gia cũng đã để ý tới hắn, nhưng tạm thời hắn vẫn an toàn, bởi vì ai cũng biết tiểu công chúa Diệp gia vô cùng tùy hứng, có tự nhiên thích chơi đùa với một hạ nhân cũng không có gì lạ lắm, vấn đề an toàn trong Diệp phủ thì căn bản không cần phải lo.
Sau khi xảy ra vụ việc Diệp Thủy Lan bị bắt cóc, gia chủ Diệp Bắc Phàm đã hạ lệnh thắt chặt cảnh giới trong và ngoài Diệp phủ, mặc dù mọi người không ai biết là vì sao, nhưng cũng chấp hành mệnh lệnh. Sau hai tháng, sự phòng vệ của Diệp gia sau biến cố Diệp Thủy Lan bị bắt cóc vốn thắt chặt nay về cơ bản đã buông lỏng, dù gì đám hộ vệ cũng không biết chuyện, căng thẳng đề cao cảnh giới suốt hai tháng trời cũng mệt mỏi, buông lỏng cũng là điều đương nhiên. Buông lỏng thì buông lỏng, hắn cầu còn chả được, như vậy thì hắn mới có thể dễ dàng rời khỏi phủ, chung quy không ai rảnh rỗi để ý tới một hạ nhân như hắn. Mượn nhờ Diệp Thủy Lan, hắn giả vờ ra ngoài làm ít việc cho đại tiểu thư, vậy là dễ dàng ra ngoài mà không bị các chấp sự chú ý. Vậy hắn rời khỏi phủ để làm gì? Đọc qua vố số sách vở, hắn biết rằng yêu thú cũng sở hữu linh lực như võ giả, thậm chí nhờ vào huyết mạch mà một số loại yêu thú còn có thể tu luyện đến Thánh cấp, có khả năng hóa thành hình người, trí tuệ cũng không kém nhân loại là bao. Hắn tự hỏi nếu hắn giết người nhận được kinh nghiệm cùng đánh cắp một phần chỉ số, vậy phải chăng giết chết yêu thú hắn cũng sẽ nhận được tương tự?
Đáp án rất nhanh có câu trả lời, sau khi rời khỏi Diệp phủ, hắn một lần nữa quay trở lại Ngọa Long sơn mạch, lợi dụng hai kĩ năng Liễm tức cùng Ngụy trang, hắn xâm nhập vào sâu bên trong Ngọa Long sơn mạch, dễ dàng đánh lén giết chết mấy con nhị giai yêu thú. Đúng như hắn đoán, giết chết yêu thú tuy không nhận được chỉ số như giết người, nhưng hắn vẫn nhận được điểm kinh nghiệm, chỉ là ít hơn nhiều so với giết người mà thôi.
Có thể là do yêu thú tu luyện theo cách khác với nhân loại nên hắn không thể đánh cắp một phần chỉ số, đồng thời kinh nghiệm nhận được cũng ít hơn, nhưng so sánh với lượng kinh nghiệm mà hắn nhận được từ tu luyện, hiển nhiên đi săn yêu thú hiệu quả hơn rất nhiều. Một tên sĩ cấp tứ phẩm cho hắn 600 điểm kinh nghiệm, một con yêu thú nhị giai cho hắn chừng 50 điểm, nhưng tích tiểu thành đại, một ngày hắn có thể săn được 2-3 con yêu thú nhị giai, bằng với hắn tu luyện mười mấy ngày, hơn nữa da thịt của yêu thú đều có thể bán lấy tiền, nên nhớ hắn bây giờ là giai cấp vô sản a, trên người ngoại trừ một cái hệ thống nghịch thiên nhưng vô giá, hai thanh kim cang kiếm trộm được từ Diệp phủ, và vài bộ quần áo trị giá.....2 ngân tệ thì chỉ còn cái mạng không đáng tiền của hắn thôi. Hắn từng đọc mấy bộ tiểu thuyết, mỗi tội nhân vật chính không là công tử thế gia thì cũng biết luyện đan luyện khí, tùy tiện động tay một chút là tiền vào như nước, có bét nhất thì cũng nhờ cơ duyên lạc vào động phủ của cường giả, thu được truyền thừa cùng với không gian giới chỉ loại quý hiếm...... hắn mặc dù chưa bao giờ nghĩ mình là nhân vật chính nhưng cũng không kìm được mà so sánh.
Tử Phong buổi tối sau khi đi săn xong, nhàm chán bắt đầu lục lọi tìm tòi trong không gian của Hệ thống tiến hóa, và đã có được một phát hiện mới, mặc dù phát hiện này thiếu chút nữa khiến hắn ngã từ trên cây xuống. Hắn nhận ra điểm tích lũy của bản thân cũng có thể đổi lại thành tiền trong thế giới thực, một điểm tích lũy tương đương 100 kim tệ, nghĩ đến trước kia mình có 1500 điểm tích lũy, tương đương 15 vạn kim tệ, hắn không khỏi hối hận muốn chết, 15 vạn kim tệ a, chỗ đó thừa đủ cho hắn tới đấu giá hội, mua công pháp, vũ khí, đan dược tu hành các loại, vậy mà hắn lại đem tất cả chỗ đó đổi lấy một bộ công pháp Hoàng giai hạ phẩm không khác gì rác rưởi là bao. Càng nghĩ hắn càng thấy tiếc, trong đầu âm thầm nhắc nhớ bản thân lần sau cái hệ thống chết tiệt này có thêm chức năng gì thì cũng phải nghiên cứu đủ một trăm lần trước khi sử dụng, lần đầu thì biến hắn thành Thiên Ma, mặc dù chủng tộc cường đại nhưng lại thành kẻ địch của toàn đại lục, lần thứ hai thì mở ra hệ thống cửa hàng hối đoái nhưng không hề có nhắc nhở gì về việc đổi tiền.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lấy kim tệ đổi lấy điểm tích lũy, với tỉ lệ tương đương 100 kim tệ cho một điểm tích lũy, Tử Phong ngó cũng không thèm ngó cái chức năng này thêm một lần nữa, trực tiếp không thèm nghĩ tới luôn. Nói đùa sao, hiện tại hắn đến 100 ngân tệ cũng không có trong túi chứ đừng nói tới 100 kim tệ, mà kể cả có 100 kim tệ hắn cũng không đổi, chém chết một con yêu thú nhị giai được khoảng 4-50 điểm, ít hơn nhiều so với nhân loại, nhưng thắng ở chỗ số lượng, hắn có thể chém giết mấy chục con yêu thú nhị giai, nhưng không thể chém giết mấy chục võ giả Sĩ cấp được, võ giả chứ không phải là rác mà tùy tiện chạy một hai vòng đã gặp được mấy chục Sĩ cấp. Đương nhiên ở Diệp phủ lại khác, Sĩ cấp có thừa cho hắn giết, nhưng hắn cũng chưa điên, giết chưa được đến người thứ ba thì chắc cũng bị chấp pháp đội gồm toàn cao thủ Tướng cấp hắt xì một cái banh xác.