Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 143: Hồi ức (2)




Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh, lao ra từ trong con hẻm tối tăm, mang theo một tên sát nhân cùng với hai chiếc va li có giá trị trên trời.



“Ta đã nói là đừng có gọi ta là giáo quan rồi mà!!” một tiếng nữ nhân vang lên.



“Cô đã dạy ta võ thuật và cách chiến đấu từ đầu tới giờ, không gọi là giáo quan thì gọi là gì?” tên nhân viên khách sạn nhún vai nói.



“Ngươi có thể gọi ta là Tử Hàm tỷ tỷ a!! Mà này Tử Phong, nhiệm vụ này có làm ngươi mất giá quá không, một vương giả bóng đêm như ngươi mà phải làm mấy cái nhiệm vụ dễ dàng như thế này……”



“Không sao không sao, dù gì cũng là do giáo quan cô đích thân nhờ vả mà, coi như là thay vì ở trong phòng đọc tiểu thuyết thì đi ra ngoài giãn gân giãn cốt tí đi.” Tử Phong xua tay nói.



“Đã bảo là gọi ta……mà thôi bỏ đi, cảm ơn vì đã giúp ta, người bạn đó của ta có tinh thần chính nghĩa hơi bị cao quá, nên là khó mà từ chối được.” Nử tử lái xe nói.



“Dương Tử Hàm……..thôi khỏi, ta vẫn sẽ gọi cô là giáo quan, gọi thế nhiều năm quen rồi. Với cả, ta cũng không biết phải nói sao với bạn cô nữa, làm cảnh sát mà đi tìm sát thủ để giải quyết mấy băng đảng buôn ma túy, vô dụng vãi **!!” Nằm dài ra ghế sau, Tử Phong uể oải nói.



Thế giới ngầm có quy tắc của nó, trong đó bao gồm một loại người, đó là sát thủ. Những sát thủ của thế giới ngầm luôn là những con người thầm lặng, không được người nào biết đến tên tuổi, ngoại trừ một số ngoại lệ, đó là những đỉnh cấp sát thủ được xếp hạng. Hổ bảng, Long bảng, Thần bảng, ba bảng xếp hạng từ thấp đến cao, mỗi bảng chỉ có 10 người, 30 người có tên trên bảng đều là những siêu cấp sát thủ của thế giới ngầm.



Hắn là Tử Phong, một dị năng giả, siêu cấp sát thủ đứng hạng nhất Thần bảng trong thế giới ngầm, chưa có một mục tiêu nào thoát khỏi sự ám sát của hắn, đừng nói là mục tiêu thông thường, đến cả những sát thủ ở trên bảng khi nghe thấy tên hắn cũng sợ mất mật. Lí do rất đơn giản, trên bảng vốn dĩ phải có 30 người, thì nay lại để trống 4 cái tên, 4 người đều thuộc Thần bảng, hạng 2, hạng 3, hạng 6 và hạng 9, bốn người bọn họ được một người thần bí thuê giết chết Tử Phong, người đứng đầu Thần bảng.



Kết quả là vài ngày sau người ta nghe tin một vị quan chức cấp cao ở cái nước khỉ gió nào đó bên trung đông bị chém thành hai mươi mảnh vứt khắp nhà riêng của mình. Cùng lúc đó, xác của bốn người thuộc Thần bảng kia thì trực tiếp bị vứt ra giữa ngã tư đường, tất cả đều trong tình trạng tan nát không khác gì thịt băm, thứ duy nhất giúp nhận diện được họ đó chính là bốn cái đầu gần như nguyên vẹn được đặt bên cạnh mỗi cái xác.



Từ đó về sau, trên Thần bảng bị thiếu mất bốn chỗ, nhưng không ai dám ngồi vào đó, bởi vì Tử Phong có tiếng là một tên điên trong giới sát thủ, có trời mới biết là liệu hắn có nổi điên mà tiễn mấy tên vừa mới ngồi chưa ấm chỗ vào thứ hạng mới kia xuống địa phủ hay không. Sau vụ việc đó, mọi người lại càng hiểu lí do tại sao chỉ trong 3 năm xuất hiện ở thế giới ngầm, cái người với danh hiệu Hắc Tử Thần đó lại có thể ngồi chễm chệ trên vị trí thứ nhất của Thần bảng.



Phải biết rằng mười người thuộc Thần bảng đều sở hữu dị năng cường hãn, hạng 2 có thể hư không tạo ra lửa, hạng 3 thì có năng lực ngoại cảm mạnh, hạng 6 có sức lực mạnh hơn người thường trăm lần, hạng 9 thì có tốc độ cực nhanh, ấy vậy mà cả bốn người cũng bỏ mạng dưới tay của Hắc Tử Thần, đủ biết hắn mạnh ra sao.



“Mà cũng được nửa năm rồi nhỉ, Thần bảng vẫn để trống bốn chỗ, cậu dọa bọn chúng hơi quá tay rồi đấy.”



“Là bọn chúng thần hồn nát thần tính mà thôi, ta đâu có rảnh rỗi đến mức quan tâm mấy cái đó, ai ngồi thì cứ ngồi, kể cả lấy luôn cái vị trí số một của ta cũng được, đỡ phải nhận nhiệm vụ, ở nhà chơi game với đọc truyện sướng hơn.” Tử Phong ngáp một cái rõ to, lười nhác nói.



“Xì, suốt ngày đọc truyện với chơi game, cậu làm gì cho ra dáng hạng nhất Thần bảng, một trong những người đáng sợ nhất thế giới ngầm đi!!” Dương Tử Hàm sẵng giọng nói.





“Cô là người đã đào tạo ra cái tên hạng nhất Thần bảng đó, tự hào đi. Ta đi ngủ cho lành, khi nào đến nơi thì hú một tiếng.”



“Cậu………….” Dương Tử Hàm còn chưa dứt câu, đằng sau đã vang lên tiếng ngáy, biết rằng Tử Phong chưa thể nào ngủ ngay được, nhưng những lúc như thế này đồng nghĩa với việc hắn không muốn tiếp chuyện, nàng liền yên lặng. Nhiều năm sống chung với nhau, thói quen của hắn nàng đã biết rõ như lòng bàn tay, chỉ một cái đánh mắt cũng đủ để hiểu ý nhau.



Cũng như hắn, nàng cũng là một sát thủ, cũng thuộc cùng một tổ chức giống như hắn, nhưng khác với hắn, một vương bài của tổ chức, nàng là một phán quan của tổ chức. Về cơ bản thì phán quan chính là những người có nhiệm vụ trừng phạt sát thủ phản bội tổ chức, vì thế thực lực của họ mạnh tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được. Thực tế, Dương Tử Hàm nàng nếu xuất hiện thì chắc cũng dành được một chân trong Long bảng, còn Thần bảng thì không với tới được.



Nói cũng lạ, lần đầu tiên nàng gặp hắn là khi hắn mới chỉ là một đứa nhóc 10 tuổi, là một thí nghiệm phẩm của tổ chức. Nàng biết những thí nghiệm đó là vô nhân đạo, nhưng mà nàng chỉ là một phán quan, nàng chả có quyền gì mà nghi ngờ quyết định của tổ chức cả. Cho đến một ngày, nàng gặp Tử Phong hắn, một đứa bé 10 tuổi, cái tuổi vẫn còn không biết gì, nhưng khác với những đứa trẻ khác, hắn ta lầm lì, ít nói, nếu không phải hắn không có vẻ gì của một đứa nhóc đần độn, nàng cũng đã nghĩ như thế.



Bị bắt, bị thí nghiệm, phải chịu vô vàn đau đớn có thể khiến những đứa trẻ khác trực tiếp chết tại chỗ do sốc, hắn chỉ cắn răng chịu đựng, gần như không phát ra một tiếng rên nào chứ đừng nói là kêu đau. Bản năng làm mẹ trong người nàng trỗi dậy, nàng bí mật quan sát hắn từ xa, dù bị thí nghiệm tới mức nào, tên nhóc đó cũng không kêu đau tới một lần, chỉ khi bị vứt trở về căn phòng giam tăm tối chật hẹp sau khi bị thí nghiệm, hắn mới nhỏ giọng phát ra tiếng rên rỉ như muỗi kêu.




May mắn rằng, thay vì tử nạn như những thí nghiệm phẩm khác, tên nhóc đó lại thành công, trở thành dị năng giả nhân tạo đầu tiên và cũng là duy nhất của tổ chức, cũng như là cả thế giới. Khi tổ chức tỏ ý định muốn biến hắn thành sát thủ, nàng liền xung phong làm giáo quan của hắn.



Ấy vậy mà thoáng một cái, mười năm trôi qua, hai người tự nhiên sống chung với nhau, Tử Phong hắn trở thành một con quái vật của thế giới ngầm, còn nàng thì từ bỏ chức vụ giáo quan, chuyển qua làm công tác giấy tờ cho tổ chức, hàng ngày về nhà nấu cơm lau nhà, đợi hắn về. Nghe vậy không khác gì một cặp vợ chồng cả, thực tế mà nói, hắn năm nay mới 20 tuổi, còn nàng thì 30 nhưng diện mạo thì vô cùng trẻ trung xinh đẹp, nhìn thoáng qua chỉ khoảng 25, cũng có nhiều người trong tổ chức ngỏ ý với nàng nhưng đều bị từ chối.



Nhìn gương mặt đang ngủ yên ở đằng sau, Dương Tử Hàm không khỏi cười cười, nàng cũng không biết quan hệ giữa hai người là gì, mang tiếng ở chung với nhau, nhưng vẫn là người nào ở phòng người ấy, mối quan hệ ở trên mức bạn bè, thậm chí nếu so sánh với vợ chồng thì cũng chả khác nhau là mấy, chỉ là cả hai người chưa bao giờ nói về vấn đề này, cũng như bày tỏ suy nghĩ về nó, lẽ đương nhiên, quan hệ xác thịt cũng không có nốt.



Thở dài một tiếng, Dương Tử Hàm lẩm bẩm: “Thực ra thì cưới hắn cũng được a, mình cũng 30 tuổi rồi, chỉ sợ hắn chê mình già thôi….” Vừa lẩm bẩm nàng vừa nghĩ tới một tên trai trẻ 20 tuổi đang ngồi cắm mặt vào màn hình máy tính đọc tiểu thuyết.



“Mình nghĩ gì vậy, hắn đã từng nói rằng sẽ không bao giờ kết hôn hay là có quan hệ tình cảm với ai mà, haizzz, thật là đau đầu mà……. “ Dương Tử Hàm lắc lắc đầu, quyết định tập trung lái xe, chuyện mai sau thì để mai sau tính vậy.



Điện thoại di động của nàng bỗng rung lên, Dương Tử Hàm cầm máy lên



“Alo, Shauna đấy à?”



“Xong việc chưa?” từ bên kia đầu dây truyền tới một giọng nữ.



“Câu đầu tiên cậu gọi cho mình là như thế hả, bạn bè kiểu gì thế?”




“Hì hì xin lỗi, bệnh nghề nghiệp đấy mà….”



“Việc thì xong rồi, chỉ là chỉ sợ ngày mai đồn cảnh sát của cậu sẽ bận bù đầu mà thôi, cậu cũng biết tính của hắn mà, kiểu gì chả để lại một bãi chiến trường tan nát toàn xác với xác….” Dương Tử Hàm cười nói.



“Xong thì tốt rồi, kể cả suốt tháng sau có bận bù đầu thì cũng được, giết được hai tên trùm đó thì thành phố cũng sẽ yên ổn hơn được chút.” Shauna phấn khởi nói.



“Cánh sát thế đấy, lại đi thuê sát thủ để giết người bất hợp pháp.”



“Xì, yên lặng đi, mình thích thế đấy. À mà thế hai người thế nào rồi, bao giờ thì cưới?”



Chiếc xe bỗng rung lắc vô cùng dữ dội khiến Tử Phong không khỏi tỉnh giấc, hắn liền đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Dương Tử Hàm đang nói chuyện điện thoại. Khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, Dương Tử hàm gắt giọng: “Cậu bớt nói linh tinh đi được không, cưới xin gì chứ, ai mà thèm cưới hắn ta!!”



“Ha ha, lừa con nít đấy à cưng, Tử Hàm à, mau cưới đi, hai người ở chung bao lâu như thế rồi, có là người mù thì cũng biết rằng hai người có tình cảm với nhau.” Ở bên kia điện thoại, Shauna cười váng lên vô cùng to, thậm chí đến cả Tử Phong cũng có thể nghe thấy.



“Nhưng mà…………haizz, hắn đã từng nói là không muốn kết hôn hay yêu đương gì cả, mình cũng khó ngỏ lời lắm.” Dương Tử Hàm thở dài.



“Hôm nào bọn mình đi uống cà phê nhé, tụi mình sẽ bàn bạc kĩ hơn, giờ thì mình bận việc rồi, cảm ơn hắn giùm mình a, bye bye!!”



Tiếng cúp máy vang lên, Dương Tử Hàm không khỏi dở khóc dở cười, cái cô nàng Shauna này, nói chuyện chả giữ ý gì hết. Nhìn qua gương hậu thấy Tử Phong vẫn ngủ say, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn, hắn không có nghe thấy!!




Trở về căn phòng khách sạn, Tử Phong vô cùng không có hình tượng lột bỏ bộ đồ nhân viên khách sạn trên người, lao thẳng lên giường lười biếng nằm, bất kì ai nhìn vào cũng không thể nghĩ rằng đây là sát thủ hạng nhất Thần bảng.



"Giáo quan......"



"Hả, chuyện gì vậy?"



"Chúng ta kết hôn đi!!!"




"What!!!! Cái......cái gì.....sao tự.....tự nhiên lại......" Dương Tử Hàm lắp bắp nói.



"Chúng ta ở cùng nhau đã lâu rồi, hơn nữa năm nay nàng đã 30 tuổi rồi, nói thế này có hơi tự mãn nhưng mà ngoài ta ra, nàng nghĩ còn ai dám cưới nàng ko." Tử Phong điềm tĩnh nói.



Xác thực thì những gì Tử Phong nói cũng đúng, từ khi mọi người trong tổ chức biết được hắn ở chung với Dương Tử Hàm, không một ai dám bén mảng tới gần nàng nữa, một phần là vì tôn trọng hai người, một phần là vì sợ, cướp nữ nhân của một con quái vật, ngại mình sống chưa đủ lâu sao. Nhìn Tử Phong, gương mặt của Dương Tử Hàm không khỏi đỏ ửng lên, lí nhí: "Nhưng mà......."



"Không nhưng nhị gì hết, ta còn một nhiệm vụ nữa chưa hoàn thành, đợi xong nhiệm vụ này, chúng ta sẽ kết hôn, nàng đồng ý chứ?"



"Thiệt tình, cậu cầu hôn hay là ra lệnh đấy......"



Đứng dậy ôm lấy Dương Tử Hàm vào lòng, Tử Phong nhẹ nhàng nói: "Nàng cũng biết ta không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng những gì ta nói là sự thực, ta muốn kết hôn với nàng!!"



Dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Tử Phong, Dương Tử Hàm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy thì........đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục."



-------------



Đó là lần cuối Tử Phong gặp Dương Tử Hàm, sau đó thì chính nhiệm vụ đó, hắn bị gài bẫy rồi tử nạn, rồi xuyên việt sang thế giới này, chẳng ngờ rằng ở đây, hắn lại có thể gặp lại nàng một lần nữa, cơ mà tình thế thì hơi có chút khác biệt.



"Giáo quan?? Phải nàng đấy không?" Tử Phong sửng sốt nói.



Nữ tử thần bí cười nhẹ một tiếng, một ngón tay ngoắc lên, thân thể Tử Phong bị một lực lượng thần bí nâng lên, sau đó bay tới trước mặt nàng ta.



"Gọi ta Lâm Tử Hàm, và cũng không ngờ rằng lại có thể gặp lại cậu ở thế giới này, đời thật là lắm sự trùng hợp!!"



Chiếc mặt nạ trên mặt Tử Phong rút đi, để lộ ra gương mặt của hắn, lúc này đang không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt: "Có vẻ như chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau đây!!"



"Phải, chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói, ta vẫn nợ cậu một câu trả lời!!"