Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 362: Thú Triều




“Chẳng lẽ phu quân trong lời của ngũ trưởng lão chính là Tử Phong ư??”



Suy nghĩ kì lạ mà lớn mật đó vừa xuất hiện trong đầu liền bị Lãnh Băng Băng cưỡng ép ném ra bên ngoài, Tử Phong mạnh thì mạnh thật, thiên phú tốt thật đấy nhưng đường đường là ngũ trưởng lão Chu Tước phong, là một Thánh Giả cao giai đỉnh phong thành danh đã lâu, làm thế nào phu quân của ngài ấy lại có thể là Tử Phong được, cơ mà từ trước tới nay đều không nghe nói đến việc ngũ trưởng lão có phu quân, rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ.



Đúng lúc nàng đang nghĩ vẩn vơ, một tiếng thú rống rung trời vang lên khiến thần trí của nàng quay về thực tại, đưa mắt nhìn thì thấy tất cả mọi người đều trong trạng thái cảnh giác cực độ, chuyện gì xảy ra đây, chỉ là một tiếng thú rống mà thôi, đến bản thân nàng cũng không hề cảm thấy một chút áp lực nào, tại sao mọi người lại trông có vẻ khẩn trương đến như vậy.



Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, vô số tiếng gầm rú mà hiển nhiên không phải tới từ một nguồn vang lên, sau đó mặt đất bên dưới chân rung rinh như có động đất, từ đằng xa có thể nghe thấy tiếng cây cối đổ rạp xuống rào rào, rồi hàng loạt tiếng nện thình thịch nặng nề xuống mặt đất cùng với tiếng răng rắc của cây cối bị đạp nát.



Tứ trưởng lão Tiêu Linh nhíu đôi mắt phượng lại, thoáng cảm nhận một chút rồi hô lớn:



“Chạy mau!!!”



Lời vừa dứt, cánh tay của nàng đã phất một cái, không gian lực điều động, trực tiếp gom phân nửa đệ tử vào trong một cái lồng vô hình sau đó tung người bỏ chạy thục mạng. Tuyết Phi Nhan cũng ngay lập tức làm theo, đám chấp sự thì tốc độ không có chậm như những đệ tử chỉ có tu vi Vương cấp, ngay khi hiệu lệnh được tung ra thì đã ngay lập tức bỏ chạy cùng với hai vị trưởng lão.



Cả đám vừa rời đi chưa đến nửa giây đồng hồ, toàn bộ không gian giống như bị thứ gì đó liên tục nện vào, run rẩy đến kịch liệt, sau đó thì vô số tiếng ầm ầm giống như thiên quân vạn mã đang hành quân cấp tốc vang lên, mảng rừng trước mặt mọi người lúc nãy trực tiếp đổ xuống, đại địa sụp đổ, từ bên trong khu rừng là hằng hà sa số yêu thú đang lao ra bên ngoài. Đám yêu thú này kích cỡ đa dạng, nhỏ có lớn cũng có, nhưng tất cả bọn chúng đều có đặc điểm chung đó là không có một con nào có thực lực thấp hơn ngũ giai cao cấp, tức tương đương với võ giả Vương cấp hậu kì của nhân loại.



Số lượng đám yêu thú này đông đến mức khủng khiếp, cảm tưởng bọn chúng giống như một dòng chảy liên miên bất tận, khí tức tỏa ra khủng bổ vô cùng. Không ai biết được tại sao lại xảy ra cái thú triều này, hơn nữa thời gian lại vô cùng xảo diệu, sớm không sớm muộn không muộn, phải đợi đến khi đoàn người đi sâu vào bên trong rừng rậm rồi mới bạo phát thú triều, chỉ là hiện giờ không ai có tâm tình để ý tới mấy thứ râu ria đó.





Thánh Giả cao giai đỉnh phong giống như Tuyết Phi Nhan và Tiêu Linh thực lực không bị áp chế bởi ngoại lực thì mạnh mẽ vô cùng, đừng nói là một cái thú triều vài ba vạn con yêu thú ngũ giai lục giai, có chục cái thú triều cỡ đấy cũng không phải là vấn đề đối với hai người, lí do mà hai người quyết định bỏ của chạy lấy người là bởi vì đâu đó trong cơn thú triều khủng bố này, họ cảm nhận được thấy vài tia khí tức có thể uy hiếp được bọn họ.



Có thể uy hiếp được Thánh giai cường giả, chỉ có thể là thất giai yêu thú mà thôi. Thất giai yêu thú bản thân trí lực phát triển không kém gì con người, có thể đại khái chia làm hai loại, một loại khi đạt tới thất giai sẽ hóa hình thành nhân loại giống như Hồ Phi Nguyệt, yêu đan biến thành linh căn, tuy vẫn giữ lại đa phần đặc tính chủng loài của mình nhưng không còn quá mức bị hạn chế bởi huyết mạch của bản thân nữa, có thể vượt quá giới hạn huyết mạch ở một mức độ nào đó. Bởi vì hóa thành nhân loại nên coi như bản thể yêu thú bị vứt bỏ, dù lúc chiến đấu có thể biến ảo trở lại bản thể nhưng khẳng định không thể nào mạnh mẽ như bản thể yêu thú chân chính được.



Loại thứ hai đó là thất giai yêu thú nhưng bản thân lại lựa chọn giữ nguyên bản thể, không hóa thành nhân dạng, dạng yêu thú này thường có huyết mạch cao cấp, đa phần là có được một phần nào đó huyết mạch của những thượng cổ thần thú, phẩm giai không bị hạn chế quá nhiều nên lựa chọn giữ nguyên bản thể để bảo toàn chiến lực, nếu chiến đấu cùng giai vị thì dạng yêu thú này vẫn ăn đứt hóa hình yêu thú về khoản thực lực. Đương nhiên cũng có một số ít yêu thú đặc thù có thể đạt tới thất giai nhưng trời sinh thần trí ngu độn, không thể hóa hình thành nhân loại, nhưng mà số lượng này không nhiều.



Hồ Phi Nguyệt là Cửu Vĩ Yêu Hồ, là một loài yêu thú cao cấp, sở hữu một tia huyết mạch của thượng cổ Cửu Vĩ Thiên Hồ, vốn là một trong những thần thú có thể sánh ngang với Thiên Long, Cự Long huyết mạch tinh thuần nhất. Tuy chỉ sở hữu một tia huyết mạch không gọi là quá nhiều nhưng nhìn vào thực lực Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong của nàng thì có thể thấy rằng một tia huyết mạch của thượng cổ thần thú khủng bố ra sao, cơ mà lí do gì khiến nàng hóa hình thành nhân loại thì vẫn không rõ, dù sao nàng vẫn chưa từng kể ra cho ai nghe cả.



Khí tức mà hai người Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan cảm nhận được nếu là khí tức thuộc về hóa hình yêu thú thì hai người còn miễn cưỡng có thể trấn định, nhưng cái khí tức thô bạo cuồng dã chỉ có ở trên người yêu thú quá mức nồng đậm khiến hai người căn bản không thể dâng lên được chút chiến ý nào. Phải biết rằng cùng giai yêu thú luôn mạnh hơn võ giả vài thành, hai nàng mặc dù tự phụ tu vi của mình không thấp nhưng cũng chưa đến mức bại não đang yên đang lành không muốn lại muốn đi quyết sinh tử chiến với mấy con thất giai yêu thú cùng đẳng cấp với mình.



Tốc độ của hai người mang theo đám đệ tử rất nhanh, nhưng vì cùng một lúc mang theo nhiều người nên không thể trực tiếp xé rách không gian, hơn nữa đám đệ tử căn bản không thể chịu nổi di chuyển tốc độ quá cao như thế này nên tốc độ thực tế cũng chỉ cỡ đám chấp sự đang chạy theo một cách nhanh nhất. Rất không may cho bọn họ, thú triều căn bản không phải là nhỏ như những gì mọi người đã nghĩ, lúc ban đầu là khoảng chừng vài ngàn con yêu thú xông ra, về sau thì trực tiếp biến thành mấy vạn đầu yêu thú tràn ra như một cơn sóng thần nghiền nát mọi thứ trên đường đi, chỉ trong nháy mắt cả đám đã nhận ra xung quanh mình tứ phương tám hướng đều là yêu thú, căn bản không còn đường nào để thoát thân ngoại trừ bay thẳng lên không trung.



Khiến người ta tuyệt vọng đó là trên bầu trời cũng có một đám lớn yêu thú đang bay, che lấp cả ánh mặt trời chiếu xuống, ở trên mặt đất đánh nhau còn chưa xong, lao trên trời ngoại trừ Tuyết Phi Nhan với Tiêu Linh ra thì đối với người khác chẳng khác gì tự sát. Nhận ra đã không còn đường lui nữa, Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan ngay lập tức dừng lại không chạy, giải khai không gian cấm chế đang bao bọc lấy đám đệ tử, cất giọng hô lớn:



“Tất cả đệ tử cùng chấp sự nghe lệnh, mỗi mười người một đội tự chiếu ứng cho nhau, gặp phải yêu thú tấn công thì tiến hành phòng ngự, các đội vừa đánh vừa tìm cách chiếu cố lẫn nhau, giữ mạng là trên hết đừng ham đánh, các chấp sự tiếp ứng cho các đệ tử. Nếu có cơ hội thì cứ trực tiếp bỏ chạy sau đó tìm nơi ẩn nấp đợi đến khi an toàn rồi thì bắn pháo hiệu, bọn ta sẽ đi tìm!”




Lấy thực lực hai vị trưởng lão, đánh không lại thì có thể chạy, hệ số nguy hiểm không cao, nhưng đối với những người còn lại thì không như vậy, với số lượng yêu thú khủng khiếp như thế này, chỉ tầm trăm Vương cấp cùng với chưa tới chục tên Tôn cấp rất nhanh sẽ bị nghiền nát thành cám bã, căn bản không thể nào hoàn thủ, mệnh lệnh này đưa ra vô cùng chính xác.



Theo mệnh lệnh của hai vị trưởng lão, rất nhanh các đệ tử liền tỉnh lại từ trong sợ hãi, tất cả ngay lập tức tạo thành những đội ngũ hoàn chỉnh, mỗi người lăm lăm cầm vũ khí trên tay, toàn thân tiến vào trạng thái chiến đấu, khoảng cách mỗi đội cách nhau không quá xa không quá gần, vừa đủ để không vướng chân vướng tay mà lại vẫn chiếu ứng được cho nhau, quả nhiên là những đệ tử tinh anh nhất của Lăng Hư Cung, tố chất không hề kém cỏi chút nào.



“Đến rồi!!”



Cũng không biết là ai đã hô lên câu này, đám yêu thú đang điên cuồng chạy loạn phát hiện thấy tự nhiên có một đám nhân loại không biết sống chết chặn đường liền không khỏi giận dữ, một đám lớn yêu thú liền tách ra sau đó lao thẳng về phía đội ngũ Chu Tước phong mà công kích. Đống yêu thú này tuy số lượng đông đúc lên tới mấy trăm con, bất kì con nào đem thả ra thế giới bên ngoài cũng có thể làm loạn một phen nhưng chung quy lại vẫn chỉ là ngũ giai lụ giai yêu thú, không cần đến đệ tử hay chấp sự ra tay, Tiêu Linh chỉ cần phất tay một cái cũng có thể dùng không gian pháp tắc chôn vùi cả đám, đó chính là thực lực của Thánh Giả cao giai đỉnh phong.



Đám đệ tử cùng với chấp sự thấy vậy liền thở phào, xem ra đám yêu thú này không phải là đối thủ của hai vị trưởng lão, chỉ cần không ai chạy loạn, giữ nguyên vị trí thì hai vị trưởng lão có thể bảo toàn mạng sống cho mình qua cái thú triều này. Nhưng mà hiện thực thì luôn luôn tàn khốc, đám yêu thú ngũ giai lục giai cứ lớp này chết liền có lớp khác lao lên, sau vài phút liền xuất hiện ba tiếng thú rống long trời lở đất vang lên, sau đó mấy luồng khí tức hủy thiên diệt địa xuất hiện khiến tất cả phải run rẩy một trận.




Chỉ thấy từ phía đằng sau thú triều, ba thân ảnh lấy tốc độ như sao bằng lao thẳng về phía đám người Chu Tước phong, trên đường đi tạo ra cương phong khủng bố trực tiếp xoắn nát đám yêu thú cản đường thành thịt vụn, vừa tới nơi liền lao thẳng về phía hai người Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan.



Cảm nhận khí tức của ba thân ảnh này, sắc mặt nhị nữ kịch biến, miệng kinh hô



“Lĩnh Vực – Toái Phong!!”




“Lĩnh Vực – Diệt Trần!!”



Theo hai tiếng nói cất lên, lấy cơ thể mỗi người làm trung tâm, hai luồng sóng gợn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lan tỏa ra, kéo dài đến mấy trăm mét mới dừng lại, ba thân ảnh với tốc độ cực nhanh kia vừa mới tiếp xúc với hai vùng không gian đặc thù đó liền bị đánh bật ra ngoài.



Chỉ thấy lúc này Tuyết Phi Nhan đang lơ lửng trên không trung, toàn thân y phục vẫn mỏng manh nóng bỏng như ngày nào nhưng lại thêm một cỗ khí chất thượng đẳng cùng sắc bén, xung quanh nàng là vô số cương phong uy mãnh đang liên tục cắt đoạn không gian thành từng mảnh nhỏ, đây chính là Lĩnh Vực của nàng, một phong thuộc tính Lĩnh Vực.



Tiêu Linh cách đó không xa thì đang tỏa ra kim quang chói lọi, kim thuộc tính chí cương chí dương vốn không phổ biến đối với nữ tử đang được nàng diễn hóa đến cực hạn ở trong Lĩnh Vực của mình, tuy không rõ Lĩnh Vực của nàng có thể làm được cái gì nhưng bản thân kim thuộc tính là thuộc tính có công kích bá đạo nhất chỉ xếp sau lôi thuộc tính, Lĩnh Vực của nàng có uy lực ra sao chỉ cần tưởng tượng cũng có thể biết được.



Ba thân ảnh cực nhanh kia bị đánh bật ra liền ngay lập tức hiện hình. Một đầu hổ to lớn như một cỗ xe tăng thiết giáp hạng nặng, toàn thân không có lông mà thay vào đó là một đám vỏ cứng màu trắng bạc tỏa ra ánh kim giống như kim loại nào đó, đôi mắt hổ màu vàng bắn ra từng tia sát khí khủng bố, Thất giai Bạch Lân Hổ, thực lực Thánh Giả cao giai.



Bên cạnh đó là một con rết khổng lồ, thân hình màu đen bóng dài gần hai trăm mét, bề rộng xấp xỉ chục mét với hàng ngàn cái chân ngọ nguậy trông vô cùng ghê tởm, cái đầu của nó lúc này đang ngẩng cao lên, để lộ một khoang miệng tràn ngập răng nanh sắc nhọn như một cái máy xay siêu cấp, bên cạnh miệng nó là hai cái răng lớn cong cong đang rỉ ra từng giọt chất lỏng màu tím than vừa rơi xuống liền ăn mòn mặt đất thành mấy lỗ thủng, Thất giai Hắc Thiết Ngô Công, thực lực Thánh Giả trung giai đỉnh phong.



Cuối cùng là một đầu bọ ngựa toàn thân thuần một màu xanh giống như ngọc bích, xét về kích cỡ thì là yêu thú nhỏ nhất trong số ba con, thân hình cũng chỉ cao tầm 4 mét, khắp người toàn là gai nhọn, nhìn thoáng qua thì không khác gì một con bọ ngựa thông thường nhưng phóng to lên vài trăm lần, điểm đặc biệt ở chỗ đó là thay vì chỉ có hai chi trước, đầu bọ ngựa này có tận bốn chi phía trước là cương đao tỏa ra hàn khí khiếp người, Thất giai Cương Giáp Đường Lang, thực lực Thánh Giả cao giai đỉnh phong.