Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 374: Kiêng Kị




Tử Phong ném hai cái xác trên tay qua một bên như ném hai bịch rác, thân ảnh vô hồn của Lăng Thiên cùng với Lăng Vũ cứ như thế rơi tự do xuống cánh rừng bên dưới, trước kia là hai Thánh cấp cường giả cao cao tại thượng được người khác ngước nhìn lên giống như thần minh, nay chỉ còn lại hai cái xác không hơn không kém rất nhanh sẽ trở thành phân bón cho đất.



Cao Tiến cùng với Tống Mặc Hinh nhìn Tử Phong giết chết hai người Lăng Thiên mà trong lòng không khỏi kinh hãi, trước đấy bọn họ chính bản thân mình đánh với hai anh em kia, trong lòng biết rõ nhất thực lực của hai người đó khó chơi ra sao, bản thân mình có thêm thất giai yêu thú cường hãn trợ lực mà còn đánh không lại, không ngờ thanh niên tới từ Lăng Hư Cung nhìn thì có vẻ yếu đuối này lại có thể nghiễm nhiên lấy một địch hai, giết chết hai tên kia giống như đi chợ mua đồ.



Đây căn bản không phải là Thánh giai chi chiến, mà chính là đơn phương đồ sát, nhìn vào thân ảnh không dính một chút bụi bặm nào của Tử Phong thì ai nghĩ rằng mới đây thôi đã có hai Thánh Giả cao giai đỉnh phong chết trong tay của hắn cơ chứ. Lúc này Tử Phong mới thu hồi Lĩnh Vực của mình, Liễm Tức chưa thật sự có tác dụng hoàn toàn mà đang dần dần ẩn đi khí thế của hắn, khí tức của Tử Phong âm trầm mà khủng bố đến cực điểm, sát khí giống như ngưng thành thực chất khiến nhiệt độ xung quanh giống như giảm xuống mấy chục độ, một ánh mắt của hắn cũng có thể khiến người khác phải hãi hùng khiếp vía.



Hắc Lôi Báo cùng với Vô Ảnh Xà ở bên cạnh hai người thấy Tử Phong đang bước tới gần thì không khỏi run rẩy, thân hình chậm rãi lùi về sau, miệng không ngừng khe khẽ rít lên những âm thanh vô nghĩa biểu thị sự sợ hãi của mình, nếu không phải sự huấn luyện của Thuần Thú Tông khiến bọn chúng có phản xạ bảo vệ chủ nhân thì bọn chúng đã bỏ chạy từ lúc nào rồi.



Hai đầu yêu thú thân là bản mệnh yêu thú của Cao Tiến cùng Tống Mặc Hinh, liên kết giữa người và thú căn bản là vô cùng sâu đậm, cả hai rất nhanh liền có thể cảm nhận được sự sợ hãi tới từ bản năng của hai đầu yêu thú, ánh mắt nhìn về phía Tử Phong không khỏi biến đổi. Có thể khiến tồn tại cường hãn như yêu thú thất giai sợ hãi từ trong bản năng thì chỉ có hai trường hợp, thứ nhất đó là huyết mạch của hắn ta khủng bố đến mức vượt xa huyết mạch của hai đầu yêu thú khiến bọn chúng nhận lấy áp chế giống như sinh vật cấp thấp thần phục tại sinh mạng thế cấp cao, thứ hai đó là thực lực của đối phương quá mức cường đại, cường đại đến mức khiến hai đầu yêu thú chưa đánh đã hàng, chiến ý không thể cất lên mảy may.



Mà vị trưởng lão Lăng Hư Cung tuy diện mạo có hơi kì quái nhưng hắn đích thị là “con người”, trường hợp thứ nhất căn bản không thể xảy ra, vậy thì chỉ có trường hợp thứ hai mà thôi, kết hợp với việc vừa mới xảy ra, Cao Tiến cùng Tống Mặc Hinh không khỏi nhìn nhau, trong đầu cả hai đều toát lên một ý niệm: “Nam nhân này, cực độ nguy hiểm!!”.



Có được kết luận này, cả hai nhìn thấy Tử Phong chậm rãi tiến tới mà không khỏi giống như lâm đại địch, cơ bắp cùng linh lực toàn thân căng cứng, tuy bề ngoài không có gì khác biệt nhưng bên trong đã súc thế đến cực điểm, chỉ cần Tử Phong làm ra một hành động đáng ngờ gì là cả hai sẽ công kích không ngừng nghỉ luôn.



Tử Phong khi đi tới chỗ hai người, Liễm Tức đã hoàn toàn được kích hoạt, khí tức trên người hắn một lần nữa trở nên bình hòa trở lại, ngoại trừ cảnh giới của hắn vẫn lộ ra ngoài thì không còn một chút khí thế nào cả, căn bản không hề khiến người khác phải dấy lên cảnh giác. Điều này lại càng làm cho hai người Thuần Thú Tông trở nên căng thẳng hơn nữa, trong mắt hai người thì Tử Phong là một “Thánh Giả cao giai đỉnh phong” với chiến lực khủng bố áp đảo đồng cảnh giới, khí tức trong thời gian ngắn có thể hạ xuống “Thánh Giả sơ giai đỉnh phong” chưng tỏ lực thu phóng của hắn vô cùng kinh khủng, căn bản không phải là thứ gì có thể khiến người khác xem nhẹ.





“Đừng lo, ta tới đây không có ác ý.” Tử Phong hiện tại không hề sử dụng Thiên Ma Nhãn, nhưng kể từ sau khi đột phá Thánh cấp, kĩ năng này cũng được ẩn tàng năng lực bị động kích hoạt giống như Ngụy Trang và Liễm Tức, tuy không thật sự mạnh mẽ như khi trực tiếp kích hoạt như bình thường, nhưng linh lực cùng linh khí đơn thuần hắn vẫn có thể nhìn thấy thất thất bát bát, nhận ra hai người trước mặt đang vận khởi linh lực đến mức tận cùng, hắn rất nhanh liền nghĩ ra lí do nên đành phải mở miệng trấn an.



Tử Phong rất thông minh mà giữ vững khoảng cách không xa không gần với hai người trước mắt, tận lực tỏ ra mình không có ác ý, rốt cuộc cũng khiến bọn họ có chút buông lỏng, tuy vẫn còn duy trì cảnh giác nhưng đúng thật là đã buông lỏng không ít.




“Đa tạ tiểu hữu đã xuất thủ tương trợ, xin hỏi quý tính đại danh?” Cao Tiến bình thường sống vô cùng tùy tiện, miệng lúc nào cũng hi hi ha ha không nghiêm túc, hơn nữa lại nghiện rượu đến mức gần như không bao giờ có vẻ tỉnh táo, nhưng đó chỉ là lúc bình thường, lúc này lão đã nghiêm chỉnh trở lại, vô cùng lịch thiệp chào hỏi Tử Phong, một bộ dáng đúng chuẩn trưởng lão Thuần Thú Tông, một tông môn lớn.



Tử Phong thầm khen đúng là người của thế lực cường hãn, công phu hàm dưỡng vô cùng tốt, dù có đang kiêng kị bản thân hắn nhưng lễ tiết thì vẫn đầy đủ không thiếu sót, khiến người khác khó mà có cơ hội bắt bẻ: “Không dám, tại hạ là thập thất trưởng lão Thanh Long phong, một trong bốn chủ phong của Lăng Hư Cung, đi ngang qua đây thấy có giao chiến nên tò mò muốn ngó qua, đã mạo muội ra tay cắt ngang chiến đấu của mọi người, còn mong ngài không có phiền lòng.”



Nội tình của các thế lực lớn sâu không lường được, nhưng kết cấu của bộ máy bên trong thì hầu như không có gì là bí mật, Tống Mặc Hinh hai người thân là trưởng lão Thuần Thú Tông, bọn họ biết rất rõ cơ cấu bốn chủ phong của Lăng Hư Cung, đồng thời tư liệu của những trưởng lão nội môn của bốn phong không phải là thứ gì không thể cho người ngoài biết, theo trí nhớ của bọn họ thì thập thất trưởng lão Thanh Long phong là một trung niên nhân có tu vi Thánh Giả sơ giai trung cấp, nào có phải là một thanh niên trẻ tuổi sinh mệnh lực tràn đầy có thực lực siêu việt Thánh Giả cao giai như thế này đâu, thậm chí đến cả tư liệu về một người như thế này cũng không hề tồn tại.



Hai người căn bản không hề nghi ngờ Tử Phong mạo nhận thân phận bởi vì chính mắt họ đã thấy hắn đứng trong trận doanh Lăng Hư Cung từ khi ở bên ngoài Sinh Hồn bí cảnh, nhưng lời nói của hắn lại mâu thuẫn với tư liệu trong đầu hai người, vậy thì chỉ có một lí do duy nhất, đó là Tử Phong thân phận ở trong Lăng Hư Cung thập phần bí mật, rất có thể chính là át chủ bài Lăng Hư Cung ẩn giấu bấy lâu nay giờ mới tung ra để lấy được kết quả tốt nhất trong Sinh Hồn bí cảnh, đúng vậy, chỉ có khả năng này thôi!!



Nếu Tử Phong mà biết được trong đầu hai người đối diện đang nghĩ gì, hắn chắc chắn sẽ quỳ xuống vái lạy hai người đủ bảy bảy bốn mươi chín cái, lập tức gọi hai người một tiếng sư phụ bởi đến chính hắn còn không có trí tưởng tượng phong phú đến mức như thế, chẳng lẽ hai người này không nghĩ đến việc tin tức của bọn hắn đã lạc hậu chưa cập nhật tình hình hiện tại hay sao cơ chứ? Cơ mà đương nhiên là Tử Phong không có năng lực đọc suy nghĩ trong đầu người khác, hắn rất nhanh liền nói tiếp:




“Lại nói Thuần Thú Tông các ngài cùng với Lăng gia không hẳn là có cừu hận gì đáng nói, sao tự nhiên ở đây lại phát sinh chiến đấu một mất một còn như vậy?”



“Một lời khó nói hết, chúng ta trở về rồi nói tiếp.” Cao Tiến thở dài nói.



Tử Phong lúc này mới sực nhớ ra là đám đệ tử của hai thế lực vẫn còn đang không biết chiến cuộc ra sao mà đánh nhau ầm ĩ bên dưới, lại thêm cả Hàn Nhất Nguyên vẫn còn đang đợi mình, hắn liền không chút chậm trễ, trực tiếp xé rách không gian mà quay về chỗ đám đệ tử đang giao chiến.



Tạo nghệ không gian pháp tắc của Tử Phong vốn không phải là hắn tự mình tu luyện mà có được, vốn dĩ nó được hệ thống “hack” cho hắn nên đến chính hắn cũng không biết là nó mạnh yếu ra sao, hắn chỉ biết rằng mình có thể sử dụng không gian lực, thế là đủ. Nhưng trong mắt hai trưởng lão Thuần Thú Tông kia thì vừa rồi không gian lực hắn sử dụng để xé rách không gian thập phần “mượt”, căn bản không chút tì vết, chỉ riêng phần này thực lực thôi cũng đủ khiến cả hai càng khẳng định suy đoán trong lòng của mình. Tử Phong không hề biết được mình đã khiến cho hai đại thế lực kiêng kị, một chuyện khiến người khác tự hào nhưng nếu hắn có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao thì thực lực hắn vẫn có ở đấy, kiêng kị hay không kiêng kị thì cũng chỉ là đánh hay không đánh mà thôi, chẳng có gì khác biệt.




Trở về chỗ đám đệ tử, Tử Phong chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được cả hai phe đã xuất hiện không ít thương vong, tuy chủ yếu chỉ là bị thương nhưng người chết thì đã có mấy chục mạng chia đều cho cả hai phe, hắn không thèm quan tâm gì đến mặt mũi của Thánh cấp cường giả, một bàn tay ép xuống liền triển khai không gian lực, trong nháy mắt ép chết toàn bộ người của Lăng gia giống như ép chết mấy con kiến, kể cả trong đó có cả võ giả cấp Bán Thánh cũng không thể phản kháng mảy may, cứ như thế mà bị giết chết như sâu bọ.



Tống Mặc Hinh cùng Cao Tiến trở về tới nơi liền chứng kiến màn này, bản thân Tống Mặc Hinh thì có hơi chút không được thoải mái trong lòng, người này không thèm để ý tới bản thân mình là Thánh cấp cường giả mà lại đi ra tay với một đám tiểu bối, đến nàng cũng cảm thấy hơi chút xấu mặt. Trong khi đó thì Cao Tiến lại đánh giá Tử Phong cao hơn vài phần, thực lực thập phần khủng bố, Thánh Giả cao giai đỉnh phong bị giết như con gà, ra tay cũng vô cùng tàn ác, chỉ cần là địch nhân thì sẽ đuổi tận giết tuyệt không chừa đường sống, người này dù không thể giao hảo thì cũng phải tận lực không trở thành địch nhân của hắn, bằng không thì cả đám sẽ nằm lại bên trong Sinh Hồn bí cảnh mất.



Tử Phong nhanh chóng tìm được vị trí của Hàn Nhất Nguyên, sau một hồi truyền âm liền gọi hắn ra ngoài, một màn chào hỏi xã giao là không thể thiếu, cuối cùng thì được sự đồng ý của hai trưởng lão Thuần Thú Tông, Hàn Nhất Nguyên sử dụng đạn tín hiệu bắn lên không trung, kêu gọi đám đệ tử Thanh Long phong nhanh chóng tập hợp lại đây.




Lúc này đã qua cơn nguy kịch, đệ tử Thuần Thú Tông đang tiến hành trị thương cho những người còn sống, những người không may bỏ mình liền bị thiêu hủy, tro cốt cất vào trong bình, nghe nói đây là tục lệ của Thuần Thú Tông, tro cốt mang về bản tông sẽ được mai táng đầy đủ, đối với điều này thì Tử Phong cũng âm thầm gật đầu, tro cốt mai táng chiếm diện tích nhỏ hơn quan tài rất nhiều, cái tông môn này kể ra cũng kinh tế ra phết, biết tiết kiệm đất đai cơ đấy.



Tranh thủ lúc này, Tử Phong liền hỏi lí do mà Thuần Thú Tông phát sinh chiến đấu với Lăng gia, chỉ là vừa hỏi xong, Tống Mặc Hinh không tự chủ được mà nghiến răng nghiến lợi, miệng chửi bới:



“Một đám hỗn đản tham lam, cậy thực lực mạnh mẽ muốn cướp đoạt cơ duyên của chúng ta chứ sao nữa, nếu không phải như vậy thì việc gì bọn ta phải làm ra cái việc tự hao tổn chính mình đó là chiến đấu được.”



Lí do này thì đại khái Tử Phong đã đoán được từ đầu, hai phe vốn không hề tồn tại sự thù địch không đội trời chung giống như Lăng Hư Cung và Lăng gia, xảy ra chiến đấu thì chỉ có thể là do tranh đoạt vật báu, mà vật quý giá đến mức Thánh cấp cường giả như Lăng Thiên cũng muốn ra tay tranh đoạt, thứ này thật sự thu hút được sự chú ý của Tử Phong.



“Cơ duyên?? Rốt cuộc đó là gì?” Ánh mắt Tử Phong lóe lên mấy luồng hào quang yêu dị, khóe miệng đằng sau chiếc mặt nạ hơi nhếch lên, thập phần hứng thú nói.



“Một lời khó nói hết, để ta sắp xếp lại ngôn từ rồi kể lại đã.” Cao Tiến hơi chút chần chừ rồi mở miệng nói, rất nhanh theo lời kể của lão, Tử Phong cùng Hàn Nhất Nguyên đã đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.