Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 392: Diễn Kịch




Thấy Tử Phong đã hồi thần, Deus khẽ hắng giọng thêm lần nữa, chậm rãi nói: “Tử Phong thiếu gia làm sao vậy, phần thưởng vượt qua khảo nghiệm của ngài chính là ba mai giới chỉ này, chẳng lẽ đồ vật bên trong có vấn đề hay sao??”



Tử Phong đang định thuận miệng đáp bừa, chợt tròng mắt hắn co rút lại, “Tử Phong thiếu gia”?? Lại còn phần thưởng là ba mai giới chỉ? Chẳng phải phần thưởng ban đầu theo như lời của lão già này chính là kim cầu lúc trước đã đưa cho hắn hay sao, sao lão già này lại biết được phần thường là ba mai giới chỉ? Hơn nữa…



“Ngươi sao lại biết đến tên của ta?? Với cả tại sao lại gọi ta là thiếu gia?” Tử Phong kinh nghi bất định nói.



“Chẳng phải là lúc thiếu gia đi vào đây thì đã tự xưng tên rồi hay sao? Hơn nữa chủ thượng đã dặn dò chúng ta phải dùng lễ đối đãi với thiếu gia ngài, tốt nhất là gọi một tiếng thiếu gia là được.” Deus có chút ngạc nhiên nói, khiến người khác không thể ngờ được là một vị Đại Đế tâm cao khí ngạo tại sao lại tự nhiên thay đổi 180 độ, đối với một con kiến Thánh cấp như mình lại cung kính như vậy.



Tử Phong hơi cau mày lại, trong đầu nghĩ đến một khả năng nào đó, có chút thăm dò hỏi: “Lúc nãy ngươi có đưa ta một khối cầu kim loại, còn nhớ rõ không??”



“Ta đâu có đưa cho thiếu gia khối kim cầu nào, chỉ có vừa rồi đưa cho ngài ba mai giới chỉ chính là phần thưởng vượt qua khảo nghiệm mà thôi!!” Deus khẳng định nói.



Lúc này thì Tử Phong đã hoàn toàn minh bạch, bộ dáng của Deus chính là bị người khác trực tiếp thao túng kí ức cùng với tri giác a, mặc dù ý chí cá nhân vẫn còn nhưng kí ức cùng với thế giới quan đã bị thay đổi hoàn toàn, thủ đoạn này ngoại trừ Chúa Tể Hư Không ra thì chắc không ai có thể làm được. Nghĩ đến đây, toàn thân Tử Phong không khỏi cảm thấy lạnh toát, nếu như y có thể thay đổi kí ức cùng cảm quan của Deus, vậy thì y cũng có thể làm thế lên chính bản thân hắn a!! Nếu như tất cả những gì đã trải qua cho đến giờ trong kí ức của ta chỉ là một hồi ảo mộng được dựng nên, vậy thì đâu mới là thực, đâu mới là ảo đây??



Tử Phong mạnh mẽ cắn chót lưỡi mình, mùi máu tanh tanh tràn ngập khoang miệng cùng với một chút đau đớn nho nhỏ khiến hắn tỉnh táo lại, ta sao lại có thể nghĩ vớ vẩn như thế, dù là ảo hay là thật, bản thân mình chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao, cứ an tâm mà sống tiếp một cuộc sống tự do tự tại như hiện giờ là tốt rồi. Ý chí của Tử Phong thập phần kiên định, rất nhanh liền tự đề tỉnh mình, đây không phải là nói ngoa, nếu không có ý chí lực cường hãn thì ở chung tối ngày với siêu cấp hồ ly tinh cấp bậc hồng nhan họa thủy Hồ Phi Nguyệt thì hắn đã tối ngày đóng cửa trong phòng, hàng đêm sanh ca, bạch nhật tuyên dâm, đằng nào thì bản thân cũng không cần ăn uống, thể lực thì quái vật cũng phải quỳ lạy, tốt nhất là không bao giờ đi ra ngoài nữa, thỏa chí điên loan đảo phượng đến quên trời quên đất mất rồi.



Đưa mắt nhìn Gainey cùng với Augus ở bên cạnh lúc này lại vô cùng nghiêm trang, tuy ngồi nhưng có thể nhìn thấy cơ bắp căng cứng, tùy thời đều có thể bộc phát ra công kích trí mạng, đây hoàn toàn là một bộ dạng vệ sĩ hộ chủ, mà chủ nhân ở đây không biết là Deus hay Tử Phong, mà cũng có thể là cả hai, hiển nhiên kí ức cùng với cảm quan cũng đã bị thay đổi.



“Vậy sau đây các ngươi định thế nào??” nhận ra được mấy điểm mấu chốt này, Tử Phong cũng khôi phục tinh thần, lơ đãng nói.



“Chủ thượng đã có lời, chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm thì sẽ trở về bên ngài ấy để nhận lệnh. Ở trong không gian đặc thù này vô cùng an toàn, lấy thực lực của thiếu gia ở bên ngoài kia tuy không chắc sẽ gặp nguy hiểm nhưng phiền toái là khó tránh khỏi, thiếu gia cứ an tâm ở lại trong này đợi đến thời gian đi ra ngoài bí cảnh là được. Đương nhiên nếu ngài không muốn thì chỉ cần động ý niệm, tự không gian này sẽ đưa ngài ra ngoài.” Deus cười nói.



Giống như ứng với lời nói của lão, từ trên cơ thể của ba người đột nhiên phát ra từng luồng ánh sáng chói lóa, nhanh chóng bao phủ lấy ba thân ảnh. Tia sáng bùng nổ khiến Tử Phong không nhịn được mà phải nhắm mắt lại quay đi chỗ khác, đến khi quay lại thì đã không còn một ai, chỉ còn lại cái bàn nhỏ, trước mặt hắn vẫn còn ấm trà bốc khói nghi ngút, trong tay là ba mai giới chỉ nhỏ bé chứng tỏ mọi thứ không phải là một giấc mộng.



Không nghĩ là Deus nói đi là đi, đến cả một lời chào cũng không có, nhưng mà Tử Phong cũng biết rằng ba người này căn bản chỉ là một chút “nhân vật phụ qua đường” dùng một lần rồi bỏ, Nghịch Thiên Đại Đế hay Bại Thiên Đại Đế cũng tốt, Thiên Giới cũng tốt, đều không phải là thứ hắn cần quan tâm, đây hoàn toàn là một hồi âm mưu đùa giỡn của Chúa Tể Hư Không để ném cho hắn ba mai giới chỉ này thôi.



Chỉ là hành động lần này của Chúa Tể Hư Không vẫn khiến hắn thắc mắc không thôi, đồng ý là có được bảo vật luôn là điều tốt, nhưng mà nghi vấn thực sự quá nhiều. Khảo nghiệm thì cũng thôi đi, nhưng mà cả ba tầng khảo nghiệm đều có nội dung vô cùng kì quái, đó là chưa kể đến khảo nghiệm thứ nhất chính là Bạch Tử Phong ăn gian mà thắng, lấy tính cách thưởng phạt phân minh của Chúa Tể Hư Không thì tuyệt đối sẽ không ban thưởng dễ dàng như thế.



Hắn cũng biết rằng đây chỉ sợ không phải là cái bảo địa gì đó trong lời của của Cao Tiến trưởng lão Thuần Thú Tông nói, hẳn là bảo địa thật đã bị Chúa Tể Hư Không ném đi đâu đó, thay vào đó là cái không gian đặc thù này rồi, ba người kia bị ném ra ngoài không phải là do cái gì mà không có tinh thần quân nhân mà chỉ đơn giản là “người không phận sự miễn vào” mà thôi.



Khẽ chép miệng một cái, Tử Phong lúc này không còn ai quấy rầy liền đưa tinh thần lực vào trong cái không gian giới chỉ cuối cùng, hắn còn chưa kiểm tra được nó a. Chỉ là khi tinh thần lực của hắn xâm nhập vào bên trong, tròng mắt hắn không khỏi co rút lại, biểu lộ trên mặt vô cùng đặc sắc….



- -----------------



Ở bên ngoài bảo địa, ba người Cao Tiến, Tống Mặc Hinh cùng với Hàn Nhất Nguyên đang đứng đợi, thời gian đã trôi qua một canh giờ nhưng ba người cũng không chút quan tâm, dù sao thì cũng phải đợi, một canh giờ đối với mấy người hở tí là bế quan vài ba năm như bọn họ chỉ là vài cái chớp mắt. Còn đang định dứt khoát ngồi xuống đả tọa trong lúc chờ đợi, một luồng bạch quang đã lóe lên, thân ảnh của Tử Phong đã hiện ra trước mắt ba người.




Ba người Cao Tiến kinh hô một tiếng liền tiến tới, mắt phượng của Tống Mặc Hinh chăm chú nhìn thân ảnh trước mắt, lúc này Tử Phong đã thu hồi khải giáp, trở lại một thân trang phục như bình thường, trên người đừng nói là vết thương, đến cả một hạt bụi cũng không có, căn bản không hề giống như người vừa mới trải qua khảo nghiệm “sinh tử” ở trong bảo địa.



“Tử Phong trưởng lão, ngài đã trở lại!!” Hàn Nhất Nguyên kinh hỉ lên tiếng, nhìn thấy đối phương hoàn hảo vô khuyết hắn cũng thở phào, buông tảng đá trong lòng xuống, lần này tiến vào Sinh Hồn bí cảnh, Mai Tôn Giả đã trực tiếp mật lệnh cho hắn phải trông chừng kĩ Tử Phong, tuy chiến lực có thể không giúp được gì nhưng phải tận tình để ý, tránh cho Tử Phong tuổi trẻ khí thịnh đâm đầu vào chỗ chết.



Được Mai Tôn Giả ưu ái tới mức này, Hàn Nhất Nguyên không dám tưởng tượng nếu thật sự Tử Phong bỏ mạng trong này thì bản thân sẽ bị xử trí ra sao nữa, phải biết Mai Tôn Giả ở trong Lăng Hư Cung nổi tiếng là người hành sự nghiêm khắc tới cực điểm, hơn nữa chẳng nể mặt mũi của ai, việc ta ta cứ làm, vô cùng bá đạo.



“Chuyện gì đã xảy ra ở trong đó vậy, chẳng lẽ ngài khảo nghiệm đã thất bại rồi ư??” Cao Tiến hơi nhíu mày nói, mới có một canh giờ trôi qua, tuy không nói là quá ngắn nhưng như thế này cũng không khỏi quá nhanh đi, hơn nữa Tử Phong lông tóc không tổn thương khiến lão cảm thấy một trận nghi hoặc.



Đã chuẩn bị sẵn kịch bản ứng phó, Tử Phong liền trực tiếp gật đầu, hoàn toàn không có cảm thấy mất mặt mà nói: “Phải, thất bại!!”



Trong lòng ba người đối diện liền đồng thanh hô lên quá nhiên là như vậy, cảm thấy có chút nuối tiếc nhưng cũng chỉ thầm than mình không có duyên với bảo địa, đành để đời sau tiến vào Sinh Hồn bí cảnh thử thời vận vậy. Người thì cũng có người này người kia, võ giả cũng như vậy, tuy lòng tham rất lớn nhưng không phải không có người tự hiểu, có được thì tốt mà không có được thì thôi, ba người Cao Tiến cũng không cảm thấy tiếc nuối lắm.




“Nhưng mà không phải không có phần thưởng a!” Tử Phong ngay lập tức nói tiếp, sau đó liền vung tay, tung một vật nhỏ về phía Tống Mặc Hinh, miệng nói: “Cho ngươi.”



Tống Mặc Hinh theo bản năng bắt lấy, mở lòng bản tay ra thì thấy đó là một cái bình ngọc nhỏ chuyên dùng để chứa đan được, cầm vào lòng bàn tay có chút trọng lượng, dao động rõ ràng truyền đến chỉ ra bên trong chứa đựng không ít đồ vật. Mở nắp bình ra, dược hương nồng đậm mà bá đạo đến cực điểm giống như suối phun trực tiếp bắn ra ngoài, trong chớp mắt liền tràn ngập phiêu đãng trong không gian.



Mọi người hít một hơi, tâm thần liền chấn động, chỉ thấy hít một hơi dược hương mà linh lực trong người mình như muốn sôi trào, cảm giác cơ thể được tăng thêm ba thành lực lượng, mọi mệt mỏi phiền não bị quét sạch thay bằng một cảm giác hừng hực hưng phấn khó tả, nhìn vào bên trong thì thấy bốn khỏa đan dược to bằng viên bi ve, toàn thân óng ánh một màu kim sắc giống như vàng ròng.



“Đây là??” Tống Mặc Hinh vội vàng đóng bình ngọc lại tránh cho dược lực tiêu tán, miệng nói.



“Ta không am hiểu đan dược lắm, nhưng mà cái tên Gainey gì đó nói rằng thứ này được gọi là Long Hổ Kim Đan.” Tử Phong thuận miệng nói.



“Long Hổ Kim Đan??!!” Cao Tiến lập tức kinh hô khiến ba người còn lại không khỏi quay sang nhìn, lão nhanh chóng khôi phục tinh thần mà hắng giọng nói



“Long Hổ Kim Đan là bát phẩm đan dược hiếm thấy, lưu truyền từ thời thượng cổ, đan phương hiện nay đã thất truyền. Nghe nói đan dược này chế tạo từ Long Hổ Thảo, một loại linh thảo kim thuộc tính, bản thân đan dược này mang theo kim chi lực cực kì cuồng bạo, võ giả không có kim linh căn ăn vào chỉ có đường bạo thể mà chết, ngược lại nếu có kim linh căn thì đây lại là một hồi thiên đại tạo hóa.



Long Hổ Kim Đan dược lực cuồng bạo nhưng không hề tăng trưởng linh lực cho người phục dụng, ngược lại khiến ngộ tính đối với kim chi pháp tắc được nâng cao, có lợi rất lớn trong việc lĩnh ngộ pháp tắc chi lực, là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu.”



Cao Tiến nói như súng liên thanh, ánh mắt có phần nóng bỏng nhìn vào cái bình ngọc trong tay Tống Mặc Hinh.



Tống Mặc Hinh cùng với Hàn Nhất Nguyên có chút ngơ ngẩn, không ngờ bên trong cái bình ngọc này lại chứa bát phẩm đan dược, phải biết rằng đệ nhất đan sư hiện tại chỉ là một Thất Giai Đan Thánh, có thể luyện được thất phẩm đan dược đã là cực hạn, hơn nữa tỉ lệ thành đan cũng không quá cao, nguyên liệu lại thập phần trân quý, có thể biết được bát phẩm đan dược có giá trị ra sao. Công dụng của Long Hổ Kim Đan lại càng không cần phải nói, linh lực thì có thể từ từ tu luyện, nhưng mà lực lĩnh ngộ thì không phải nói có là có a, đan dược bực này đối với Thánh cấp chính là thánh vật a.



Nếu không có chiếc mặt nạ che đi phân nửa khuôn mặt, mọi người đại khái có thể thấy được trên mặt Tử Phong hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào, nói nhảm, đan dược chính là hắn lấy ra từ trong cửa hàng hệ thống, công dụng đương nhiên là hắn phải biết, ngạc nhiên cái rắm. Đây hoàn toàn là diễn kịch, trước khi hắn đi ra ngoài đã suy tính thỏa đáng, tốt nhất là ném ra chút ít tiểu đồ vật hắn không để trong mắt ra để tránh cho người khác nghi ngờ, mặc dù với thực lực của hắn thì mấy người này có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nuốt ngược lại vào bụng, nhưng cẩn tắc vô áy náy, số điểm tích lũy của hắn hiện tại không hề ít, đổi lấy đan dược bất quá không mất bao nhiêu, chỉ cần yên tâm là được.