Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 518




“Ha ha, đúng vậy!” Hàn Sơn Hà cười cười: “Tôi chính là chiến thần Thanh Châu!”

Bởi vì nóng lòng ngăn cản trận chiến ban nãy, cho nên ông mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy máy bay.

Rốt cuộc thì có khi chỉ cần chậm một giây thôi là Ngũ Phù Sênh đã ra tay rồi.

Ồ!

Xung quanh lại vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.

Không ngờ ông ấy chính là chiến thần Thanh Châu nổi danh cả nước!

“Thảo nào dám nhảy xuống máy bay! Hóa ra là chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần!”

“Không chỉ có cổ võ giả núi Trường Bạch, mà còn có chiến thần Thanh Châu nữa. Hôm nay nơi đây tụ tập đông vui ghê, đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”

“Không biết giữa chiến thần Doanh Châu chúng ta và chiến thần Thanh Châu thì ai mạnh hơn đây?”

Mọi người bàn tán xôn xao.


Nghe thấy mọi người lấy cha mình ra so sánh, con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Đương nhiên là cha tôi mạnh hơn rồi!

Có điều, lúc nãy chiến thần Thanh châu là Hàn Sơn Hà nhảy từ trên máy bay trực thăng cách mặt đất hàng trăm mét xuống đất, thật sự khiến mọi người ở đây đều rất sốc.

Ngay cả Đoạn Tử Du cũng thầm hỏi không biết cha mình có làm được như vậy hay không?

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh không thế không nể mặt vài phần, rốt cuộc thì người trước mắt chính là chiến lực đứng đầu Đại Hạ, thực lực không hề kém với đám cố võ giả bọn họ.

“Không biết Hàn chiến thân đến đây là có gì

chỉ bảo?” Ngũ Phù Sênh ôm quyền, bình tĩnh hỏi.

“Tỏi tới đây đế ngăn cản hai vị đánh nhau.” Hàn Sơn Hà nói thẳng ý muốn của mình.

‘Vi sao vậy?” Ngũ Phù Sênh tuy đã đoán được nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Các người quen nhau hả?”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Cậu trai trẻ họ Diệp này có ơn với tỏi, vậy nên xin cao nhân núi Trường Bạch giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử cậu ấy nữa.”


“Khó xử cậu ta?” Ngũ Phù Sênh cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi kia giết người của núi Trường Bạch chúng tôi ngay trước mặt tôi. Bây giờ tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, sao có thể gọi là khó xử?”

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà trầm giọng nói: “Có phải người chết là Tọa Sơn Điêu hay không? Anh ta vốn dĩ là đối tượng vây giết vào hôm nay của chúng tôi!”

“Nếu không có cậu Diệp ra tay thì hai đại chiến thần chúng tôi cũng sẽ giết anh ta!”

“Cậu ấy chẳng qua là giết người thay chúng tôi mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi đánh chết Tọa Sơn Điêu thì đám cố võ giả núi Trường Bạch các người sẽ không bỏ qua cho tôi, muốn ra tay dạy tôi một bài học hay sao?”

Về chuyện của Tọa Sơn Điêu, núi Trường

Bạch bọn họ vốn dĩ không chiếm lý. Bây giờ nghe Hàn Sơn Hà chất vấn như thế, trong nhất thời Ngũ Phù Sênh không còn lời gì đế nói.

Cuối cùng, Ngũ Phù Sênh kéo cái đạo lý muôn đời kia ra: “Chẳng lẽ Hàn chiến thần đã quên câu cổ võ không thể chịu nhục hay sao?”

“Cố võ không thể chịu nhục, còn người Đại Hạ chúng tôi thì có thế chịu nhục, các người muốn giết là giết hả?”

Hàn Sơn Hà lớn giọng hơn nữa, nghiêm túc mà chất vấn.

“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, đôi tay dính đầy máu tươi, người dân vô tội chết trong tay anh ta không tám trăm thì cũng một nghìn, đã tới mức trời đất không dung rồi!”

“Hôm nay chúng tôi chỉ giết một người của núi Trường Bạch mà các người đã không chịu nối ròi. Vậy số nợ máu trên tay Tọa Sơn Điêu thì sao? Núi Trường Bạch các người định ăn nói thế nào với chúng tôi?”

“Tôn tronq lúc nào cũnq là lần nhau!”