Cuồng Luyến Không Buông

Chương 6: CÓ CHÚT TÂM TƯ




Ting.

Đoàn Liễu Như lúc này vẫn đang ngồi chờ tại nhà hàng, thì điện thoại nhận được tin nhắn của Hứa Khải Uy gửi tới, mở ra xem thì thấy nội dung như sau: [Tiểu Ny không khỏe nên anh phải đưa em ấy về trước, anh có thanh toán với gọi xe cho em rồi, em chịu khó ra ngoài đón xe giúp anh nha.]

Xem xong tin nhắn thì cũng hiểu được vấn đề, Đoàn Liễu Như chán ghét buông điện thoại xuống, rồi uống liền một ly đầy rượu.

Cùng lúc này, Âu Mạn Ny lại đang được ở bên cạnh người đàn ông ấy với vẻ mặt tuy say nhưng thật ra không hề say, miệng nói đau, nhưng cũng không hẳn là đau.

Hứa Khải Uy tập trung lái xe, còn cô thì tập trung nhìn anh, rồi còn hồn nhiên hỏi:

“Có phải anh thích chị ấy không? Hai người có tình cảm với nhau...”

“Không. Tụi anh chỉ là bạn bè bình thường, vì đã quen biết nhau hơn mười năm nên khoảng cách có thể hơi gần gũi hơn so với mức tình bạn. Mà hỏi nhiều vậy làm gì? Chân đỡ đau hơn chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng mà... lỡ như chị ấy có tình cảm với anh thì sao? Nếu người ta bày tỏ, anh có đồng ý không?”

“Nếu thật sự có cơ hội anh cũng muốn thử tìm hiểu một ai đó, để xem xem mùi vị yêu đương như nào.” Anh nói mà cứ cười cười không rõ thật hay đùa.

Trong khi Âu Mạn Ny nghe anh nói xong liền xụ mặt xuống, lông mày cũng nhíu lại.

“Anh hà tất phải tìm chi cho xa xôi, sao không thử nhìn bên cạnh mình, biết đâu còn có người thích hợp hơn.”

“Người đó là em hả?”

Tự nhiên Hứa Khải Uy quay qua nhìn cô rồi hỏi thẳng, khiến Âu Mạn Ny lập tức rơi vào lúng túng, gò má ửng đỏ vì men say giờ lại càng đỏ vì thẹn thùng, phải với quay mặt nhìn sang hướng khác.

“Nói nhăng nói cuội, sao em có thể tự gợi ý bản thân cho anh trai của mình chứ.”

“Thì em vừa nói nhìn sang người bên cạnh, mà bên cạnh anh đang là em chứ còn ai? Hay trừ em ra, hay anh thử tìm kiếm ai khác quanh em nhỉ?”



“Không được.”

Giây trước còn trốn, chứ giờ thì quay phắt qua phản ứng dữ dội luôn, khiến Hứa Khải Uy vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười.

“Tại sao không?”

“Ờ thì... thì em muốn thay mẹ chọn vợ cho anh, em phải gặp cô gái đó trước, nếu mà được thì em sẽ giới thiệu cho anh sau. Chứ anh đơn thuần quá, không khéo lại bị người ta dụ mất đời trai.” Âu Mạn Ny căn bản đang rất thoải mái, nên nói ra mới kịp nghĩ lại thì muộn rồi.

“Tóm lại là anh có muốn tìm hiểu ai thì phải cho em biết trước, để em giúp anh thử lòng người ta.”

Nhìn cô ngại ngùng chữa quê cho mình, mà Hứa Khải Uy chỉ biết cười.

“Thật ra thì anh cũng có chút tâm tư với Liễu Như, nhưng vẫn còn cần thời gian để xem sao.”

Thời khắc nghe xong những gì người đàn ông ấy nói, tâm trạng lẫn sắc mặt của Âu Mạn Ny liền chùng xuống thấy rõ. Từ đó, cô cũng im lặng không nói thêm lời nào cho tới khi về tới tận nhà và anh lại bế cô đi thẳng lên phòng. Vốn muốn xem cổ chân cô bị thế nào, nhưng Mạn Ny lại rụt về không cho xem.

“Em nói dối đó, em bị ngã nhưng cổ chân không có bị gì hết. Em xin lỗi…”

Bầu không khí sau đó chìm vào tĩnh lặng. Khi sắp ngột ngạt tới nơi, thì anh lên tiếng:

“Anh tưởng em định nhõng nhẻo tới mai. Thế bây giờ có muốn ăn uống gì thêm không? Anh xuống bếp làm cho.”

Cô buồn bã lắc đầu, sau đó im im nằm xuống giường, rồi trùm mền lại, đưa lưng về phía anh.

Vậy mà Hứa Khải Uy vẫn kiên nhẫn quan tâm.

“Có đau đầu không?”



Mạn Ny tiếp tục lắc đầu.

“Anh về phòng đi, đừng quan tâm em.”

Cục diện hiện tại là khoảng cách khá xa giữa hai người. Đúng lúc anh định về phòng, thì có người gọi điện tìm, nên tạm nán lại để nghe máy và người cho anh lại là Đoàn Liễu Như.

“A lô!”

[Em không muốn đi xe với người lạ, anh có thể tới đây đưa em về không? Em thấy mệt quá.]

“Giờ này...”

“Khụ khụ... Anh ơi, em khó chịu, em mắc ói.”

Đang nói chuyện bên này còn chưa xong, thì bên Âu Mạn Ny lại gặp phải vấn đề và réo gọi tên anh.

Một bên là bạn, một bên là em gái, lo cho người này thì không lo được cho người kia, trong khi anh chỉ có một thân một mình.

“Khụ khụ... khụ...”

Thấy anh im im, Âu Mạn Ny lại ho sặc sụa tạo sự chú ý, thì ở bên phía Đoàn Liễu Như cũng lên tiếng thúc giục:

[Anh có tới đón em được không? Em đau đầu, chóng mặt, trong người thấy khó chịu lắm.]

“Anh...”

“Khụ khụ... ọe...”

Một người trông mong, một người nôn, anh kẹt ở giữa. Phen này chắc chắn không thể nào vẹn cả đôi đường...