Cường Mãi Cường Mại

Chương 4




Thiệu Ly thoáng cái tỉnh rượu luôn.

Trên đời này, cậu có thể lạnh lùng lãnh đạm với bất kỳ ai, chỉ duy có Thiệu Phỉ, đừng nói là khóc mà chỉ cần cô kêu khẽ rên rỉ hay kêu mệt đều khiến cậu xót xa không chịu nổi. Đây chính là cô gái mà lúc lâm chung bà đã cầm tay cậu mà giao phó, là người thân duy nhất của cậu trên đời này.

Thiệu Ly ổn định lại tinh thần, rất không có nguyên tắc mà đáp ứng bừa: “Được được được, chúng ta kệ hết, chúng ta về nhà đi. Em nuôi chị cả đời.”

Thiệu Phỉ nghe cậu nói một câu dỗ dành, ở đầu dây bên kia càng không kìm được khóc nức lên, vừa khóc bừa kể, đại ý là công ty tổ chức một bữa tiệc, cho mấy người mới như cô đứng tiếp khách; trong đám khách có mấy người là đạo diễn có tiếng. Đáng tiếc chính là trong những người đó lại có một kẻ mặt người dạ thú, nhìn mấy người mới vẫn còn lạ nước lạ cái, dù vẫn còn đang ngồi trên bàn ăn mà đã không kiềm chế được tốc váy một cô, sờ đùi. Tiến thêm nữa cũng chỉ có thể là thể loại đi thuê phòng thôi.

Thiệu Phỉ là một nữ sinh trong sáng, nào đã gặp qua dạng này, cuống quít trốn vào WC của quán rượu khóc nghẹn ngào, được một lúc mới nhớ gọi điện cho Thiệu Ly.

Cô thực sự rất sợ hãi. Làm sao mà không sợ cho được cơ chứ?

Mới hơn hai mươi tuổi đầu, đối với chuyện yêu đương, cuộc sống còn đang đầy hoài vọng về tương lai, nào ngờ tới cuộc đời trần trụi như vậy, tặng cho cô một bài học.

Cô một mình trốn trong phòng vệ sinh, không còn ai làm phiền.

Chuyện này rất bình thường, trong cái giới này, dê béo tự nguyện tắm rửa sạch sẽ mò đến cửa không phải là ít, không tình nguyện như cô chưa chắc người ta đã thèm cưỡng ép.

Cô cứ khóc như thế hơn nửa canh giờ thì bên ngoài WC vang lên tiếng đập cửa, sau đó chợt nghe tiếng Thiệu Ly gọi “Phỉ Phỉ”.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Thiệu Phỉ như con chim non về tổ, mở tung cửa WC, nhào tới ôm lấy cổ Thiệu Ly, vùi mặt thật sâu vào ***g ngực cậu, nghẹn ngào nói: “Em đã đến rồi, Ly Ly.”

Thiệu Ly xoa xoa đầu chị, giọng nói cố gắng tỏ ra thật dịu dàng: “Chị khóc đến đứt ruột đứt gan, em còn có thể không tới sao? Ngẩng đầu lên em xem nào! Trang điểm lem nhem hết rồi. Đừng ra đường hù dọa người ta nha.”

Một câu nhẹ nhàng linh hoạt làm Thiệu Phỉ nín khóc mỉm cười.

Thiệu Ly lúc nào cũng có cách chọc cười cô.

Buổi tối hôm ấy, Thiệu Ly đạp trên chiếc xe đạp cũ giá 50 đồng mua được từ của hàng đồ cũ, cô gái nhà cậu ngồi trên gióng xe. Đó là bảo bối của cậu, người thân duy nhất của cậu, không hề chùn bước, không hề cố kỵ.

Giờ khắc này, tuổi trẻ vẫn tươi đẹp như trước, cuộc sống cũng chưa chắc hoàn toàn không có hy vọng. Mặc dù đối với Thiệu Phỉ mà nói, lý tưởng đã bị đánh gãy thì ít nhiều chịu nhiều đả kích. Nhưng thế thì đã sao? Cuộc sống cũng không phải chỉ có ước mơ.

Về đến nhà, hai người bàn bạc một phen, nhất trí dũng cảm đưa ra quyết định: Chén cơm này của làng giải trí, chúng ta không ăn. Cũng không thèm. Ai thích thì người đó đi mà ăn.

Tiếc rằng, trâu không uống nước cũng có lúc bị người ta ấn đầu.

MES gây khó dễ nhanh chưa từng có. Họ khăng khăng rằng hai bên đã thỏa thuận từ trước, công ty đã bỏ chi phí đào tạo chuyên môn, cam kết với một nhóm hơn mười chuyên gia nước ngoài tới huấn luyện, dạy vũ đạo, hát hò, kỹ năng các loại cho nghệ sĩ mới rất tốn kém, giá như trên trời. Mà Thiệu Phỉ phá hợp đồng giữa chừng, phải bồi thường cho họ. Giá cả bao nhiêu đã quy định rõ ràng trên hợp đồng, không có cò kè mặc cả.

Thiệu Phỉ nghe luật sư thông báo xong, mặt mũi trắng bệch, vô thức nhìn Thiệu Ly.

Câu trả lời của Thiệu Ly rất đơn giản, một đấm tống cổ thẳng thừng vị luật sư tinh anh ra cửa.

Làm như vậy tuy thoải mái thật nhưng ai cũng hiểu rõ, người bị đuổi đi nhưng vấn đề vẫn còn đó.

Với khoản nợ khổng lồ với MES, dù hai chị em thế chấp căn nhà trọ cũ kĩ bốn mấy mét vuông hay vay bạn bè hai, ba vạn cũng không đủ. Nên làm cái gì bây giờ? Có thể làm sao?

Để Thiệu Phỉ quay lại cái nơi ăn thịt người không thèm nhả xương đó, có đánh chết Thiệu Ly cũng không đồng ý.

Vậy cũng chỉ có thể trả tiền lại. Nhưng cậu có thể kiếm được số tiền lớn như thế ở đâu bây giờ?

Đêm khuya vắng người, Thiệu Ly tựa bên cửa sổ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng buồn bực mà vơ lấy chiếc áo khoác mắc trên cái giá gỗ nhỏ trên giường. Một tấm danh thiếp rơi ra.



Like Loading…