Cường Mãi Cường Mại

Chương 67




Trần Trạch đứng nguyên tại chỗ nhìn xe hai người đi khuất một lát mới xoay người đi lên lầu.

Anh đã không còn là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, là một người đàn ông đến tuổi “Tam thập nhi lập” rồi, không có nhiều thời gian buồn đông chán thu. Huống hồ, qua biến cố lớn như vậy, anh cũng nên làm tròn phận làm con, tỏ ra là người đàn ông quyết đoán, để cha mẹ an an ổn ổn dừng chân, tránh lo âu về sau.

Mỗi ngày vẫn phải mưu sinh, cuộc sống không huyễn tưởng thiếu thực tế như vậy.

Chờ xe lăn bánh trên đường, trong xe chỉ còn lại hai người, Lý Hữu nói: “Ly Ly “.

Thiệu Ly nói: “Gì cơ?”

Lý Hữu nói: “Anh đã nghĩ rồi. Chuyện con cái, chúng ta thuận theo tự nhiên đi. Nếu em thực sự không muốn cũng không sao.”

Lời nói này thật sự không có nguyên tắc, không đưa ra hạn chót.

Thiệu Ly cười như trẻ con: “Anh nghĩ thế thật sao?” Bộ dáng kia của cậu có chút giống kẻ trộm.

Lý Hữu nghiêng nửa mặt nhìn cậu, nói: “Thật.”

Thiệu Ly nói: “Ha ha, tính hài hước của anh để đâu rồi? Nghiêm túc như vậy làm chi?”

Sau đó, cậu dùng cái tay vẫn còn động đậy được ấn ấn râu mới lún phún mọc trên cằm Lý Hữu, cười đến vô sỉ: “Cười cái em coi.”

Thực sự rất biết dày vò người ta.

Lý Hữu lộ vẻ không biết nên làm gì với bộ dáng hiện tại của cậu, nói: “Đừng làm rộn.”

Thiệu Ly ha hả cười: “Cứ rộn.”, còn nói: “Anh nói xem, nếu lúc anh ở dưới lầu, em lại ở trên lầu không xuống được, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Hữu nói: “Anh sẽ lên.”

Hắn nói rất thẳng thắn, không chút do dự, không hề nghĩ ngợi.

Thiệu Ly khóe miệng càng cong, mắt sáng lên, nói: “Anh ngốc quá. Lên trên làm chi? Em không tự xuống được sao?”

Nói thì nói như thế nhưng ý cười trong mắt không sao che giấu được.

Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Em biết tự cứu mình?”

Không thể trách hắn khinh thường Thiệu Ly. Cậu vốn là người lúc tuyệt vọng cái gì cũng thử được, tính nhảy thẳng từ tầng 8 xuống. Thực sự khiến hắn nghĩ mà kinh sợ hết chỗ nói.

Thiệu Ly cười hắc hắc, đáp: “Lần sau thì em biết rồi.”

Lý Hữu nói: ‘”Sẽ không còn có lần sau.”

Nói xong hắn không thế nào vui vẻ nổi, trừng mắt nhìn Thiệu Ly. Hắn đại khái là nghĩ cái thái độ cợt nhả này của Thiệu Ly còn xơi mới cải tiến được.

Thiệu Ly cười chán mới nói: “Này, nếu anh có con rơi bên ngoài, thực ra em cũng không quá chú ý đâu. Anh có thể dẫn nói đến nhà mình ăn bữa cơm.”

Đây là hành động của một người đàn ông bình thường, nhượng bộ ở mức độ cao nhất.

Thiệu Ly thậm chí còn tự kiêu ngạo rằng không phải đàn ông nào cũng làm được chuyện này.

Kết quả là Lý Hữu ngẩn người, tạt xe vào lề đường, nói: “Ai bảo em những chuyện này?”

Thiệu Ly nói: “Không biết. Có người nhắn tin cho em. Em không đoán được họ có ý gì. Chuyện của anh và Tô Viện là chuyện đã qua, về phần Lý Trình, anh thích làm sao thì làm thế đó. Em đều OK.”

OK? Cái gì OK?

Lý Hữu nghe mà nhíu mày. Kỳ thực, người biết hắn và Tô Viện hồi xưa từng qua lại cũng không phải là không có nhưng người đem chuyện này nói với Thiệu Ly sẽ không có mấy ai.

Hắn mơ hồ đoán được là ai.

Ngày đó có mấy người ở đây, Tô Viện Lý Ngũ Lý Tĩnh đều về nhà, chỉ còn lại có Chu Mạnh.

Chu Mạnh…

Lá gan rất lớn.

Sau đó Lý Hữu nói: “Em hiểu lầm rồi. Lý Trình không phải là con anh.” còn nói :”Về phần Tô Viện, đúng là chuyện ngày xưa, em muốn nghe, anh sẽ từ từ kể cho em.” Hắn nói hoàn toàn như kể chuyện cũ vậy.

Thiệu Ly bật thốt lên: “Anh không phải là trai thẳng sao?”

Lời này không hề chau chuốt, không che đậy gì, rất thẳng thắn, nhất là biểu tình kia càng làm cho Lý Hữu muốn nhăn mặt.

Lý Hữu có chút không phản bác được.

Hắn nói: “Em nghĩ thế à?”

Thiệu Ly nói: “Chính anh cũng nói trước kia anh và Tô Viện cặp với nhau mà.”

Lý Hữu nói: “Ừ. Năm anh 14 tuổi thì đến thành phố H học cấp ba, quen Tô Viện. Cô ta khi đó học thanh nhạc ở học viện âm nhạc.”

Thiệu Ly nghĩ thầm : đờ mờ, hóa ra không chỉ là thanh mai trúc mã mà còn là chị em yêu nhau. Trong lòng cậu lúc này khó tránh khỏi cảm giác chua chua.

Lý Hữu còn nói: “Khi đó anh không biết cô ta là người thân của chú Ngũ, cũng không biết đó là tình nhân ba anh nuôi bên ngoài.”

Thiệu Ly nói: “Ai chà.”

Lý Hữu nói: “Mẹ anh năm ấy qua đời, chưa được nửa tháng, ba anh đã đưa Lý Thịnh và mẹ nó đón về nhà. Anh và ông ấy cãi nhau một trận, rồi đòi ông nội cho ra ngoài học. Khi đó anh ở thành phố H sống một mình, không ai biết anh là ai. Tô Viện cũng không biết.”

Tin tức này thực sự rất gay cấn.

Thiệu Ly suy nghĩ một chút, rồi cũng sắp xếp cái mớ thông tin lộn xộn này thành một chuỗi, cuối cùng vỗ vai hắn, rất trượng nghĩa nói: “Được rồi. Em biết anh là con có hiếu. Kiếp sau đầu thai, mẹ anh nhất định vẫn muốn có anh là con.”

Like Loading…